Số 13 Phố Mink

Chương 284

"Bịch!"

Cây gậy bida vung lên, quả bóng bida bị đánh ra, ở không gian xanh phía trước

có một thiếu niên cầm cờ ở lỗ bida.

Alfred xoay ngoài, giúp Karen đặt bóng, đồng thời còn xét góc độ, thực hành

một vài chỉnh sửa nhỏ tượng trưng.

Karen nhẹ xoay cổ, hỏi: “Pall nói rằng cấp ba của hệ thống tín ngưỡng gia tộc

Ellen không khác với anh lắm?”

“Đúng vậy, thưa thiếu gia.”

"Bịch!"

Karen lại đánh bóng một lần nữa, sau khi nó rơi xuống, thiếu niên kia nhanh

chóng chạy tới lỗ bida.

“Mà anh lại có được sức mạnh ngang với thẩm phán bình thường của Giáo Hội

Trật Tự?”

“Nếu không phải thẩm phán như ông chủ Dis thì ừm, đúng vậy.”

“Vậy nên, cho dù gia tộc Ellen hiện tại mất đi sức mạnh của Mike nhưng vẫn

còn có hai thẩm phán bậc che chở?”

“Thiếu gia, chuyện này cũng rất khó để so sánh.” Alfred nói.

“Ồ?”

Karen buông xuống cây gậy golf, phất tay với thiếu niên dưới kia, ra hiệu mình

dừng lại.

Bước khỏi bàn bida rồi đến phòng tắm rửa tay, sau đó bước ra, ra hiệu Alfred

ngồi xuống:

“Anh nói chi tiết một chút.”

“Vâng, thưa thiếu gia. Không biết Pall có nói với thiếu gia ngài về sự khác nhau

giữa các hệ thống tín ngưỡng gia tộc chưa?”

“Đã nói rồi, sức mạnh Thuỷ tổ của mỗi nhà không giống nhau, vậy nên nó hoàn

toàn khác với hệ thống tiêu chuẩn.”

“Thẩm phán cũng như vậy. Sức mạnh của bản thân thẩm phán là năm mươi

phần trăm, nhưng thẩm phán trước Giáo Hội Trật Tự lại là năm mươi phần trăm

khác.”

“Ồ?”

“Một chút phép thuật của thẩm phán có thể là được nhận từ Giáo Hội Trật Tự,

thậm chí thêm cả quy tắc Trật Tự, từ xưa đến nay bọn họ đều không chiến đấu

một mình, việc này vẫn chưa tính đến cơ sở nền tảng của thẩm phán, đơn giản

nhất là họ có được một tờ công văn, kéo bè kéo cánh theo.”

“Nhưng hệ thống tín ngưỡng gia tộc không phải cũng là triệu hồi Thuỷ tổ sao?”

Karen hỏi.

“Đúng là như vậy, nhưng thực ra Thuỷ tổ của họ tồn tại ở trong chính huyết

mạch của bọn họ, mà vốn dĩ giáo hội là vật tồn tại khổng lồ nhất, bởi vì họ

mượn chính sức mạnh của thần linh và sức mạnh của quy tắc, mà những thứ này

đều ở trên họ.

Điều này giống như một trận chiến nước, tất cả mọi người cầm một cái bát để

giội nước vào nhau, bát lớn như nhau, thậm chí bát của hệ thống tín ngưỡng gia

tộc có thể lớn hơn một chút, nhưng các thành viên lại cầm bát đứng bên cạnh

bể.

Chắc hẳn thiếu gia ngài sẽ có cảm giác giống vậy sau khi tịnh hoá xong.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Mặt khác, thiếu gia, Pall nói rằng ta giống với cấp ba của hệ thống tín ngưỡng

gia tộc Ellen, điều đó dựa trên việc hiểu rõ hệ thống tín ngưỡng của gia tộc

mình để kết luận.”

“Nó khác nhau sao?”

“Có, cô ấy nói rằng chắc hắn vận dụng sức mạnh cũng giống với mọi người

được trang bị như nhau vậy, ta và ngài Wood mặc mũ và áo giáp như nhau, cầm

đao giống nhau, đây là những gì Pall nói, chúng ta đều giống nhau.”

“Vậy nên, để biết cụ thể thực chiến hiệu quả thế nào và ai mạnh ai yếu thì phải

xem đến chiêu thức.”

“Đúng vậy, thưa thiếu gia, có một điều tôi có thể chắc chắn, đó là ngài Wood

trên đảo Corona cũng không phải đối thủ của tôi, nếu nói đến sự sống và cái

chết thì chắc chắn tôi sẽ sống, còn ông ta sẽ chết.”

Tôi chắc chắn sẽ là đối thủ cùng cấp khi sức mạnh tuyệt đối nghiền nát tôi, là

đối thủ mà tôi không hi vọng sẽ phải đối mặt nhất.”

Karen cườinois: “Câu này của anh khiến tôi rất thoải mái.”

“Ha ha.” Alfred cũng cười ẩn ý.

Chủ yếu là anh không muốn Karen hiểu lầm sức mạnh của mình, sau đó lại bị

gia tộc Ellen tước đoạt đi.

Thực ra, Alfred thậm chí còn có lý do để nghi ngờ rằng câu trả lời mà Pall nói

với thiếu gia là “tương đương với radio yêu tinh”, thật ra cô ta đang cố tình giả

vờ ngây ngô để lôi kéo chút cân bằng.

Dù sao thì chắc chắn cô ta vẫn coi trọng gia tộc Ellen trong lòng thiếu gia hơn.

Đây là nơi làm việc.

Không,

Cuộc tranh giành vị trí tranh vẽ trên tường sẽ thảm khốc hơn chỗ làm việc gấp

trăm lần.

“Thực ra, hệ thống là hệ thống, tín ngưỡng là tín ngưỡng, cụ thể tình hình trận

đánh còn phải xem cụ thể diễn biến tình hình nữa phải không?”

“Đúng vậy, thưa thiếu gia, giống như ngài Hoven, vốn dĩ ông ta sẽ không ra tay,

nhưng năng lực của ông ấy cũng chấn động đến tôi.”

“Ừm, tôi hiểu rồi.”

“Thiếu gia, tôi tìm được bóng rồi.” Một thiếu niên xuất hiện ở cửa phòng ngủ.

“Để ở kia đi.”

“Vâng, thưa thiếu gia.”

Cậu thiếu niên để quả bóng đã lau sạch vào rổ ở góc bàn bida, sau đó cẩn thận

sắp xếp xong gậy bida, cuối cùng cầm giẻ lau ở bên cạnh, bắt đầu lau bàn bida.

Alfred trầm tư nhìn thiếu niên kia.

“Thiếu niên thiên tài của nhà Ellen, tên là Berger.” Karen đáp, “Là người nhỏ

tuổi nhất trong mười tám người của cấp một của hệ thống tín ngưỡng gia tộc.”

“Đây là ngọc thô mà thiếu gia phát hiện ra sao?” Alfred hỏi.

“Không phải, là nhà Ellen cố tình bí mật đưa cho tôi.”

Karen cũng không nhỏ giọng đi khi nói những lời này, vậy nên chắc hẳn cậu

thiếu niên đang bận rộn trên bàn bida kia có thể nghe được.

Sau khi Berger lau sạch bàn bida, hắn chủ động đến trước mặt Karen:

“Thiếu gia, ngài Alfred, sau này nếu các ngài có việc gì thì có thể lệnh cho tôi,

ban ngày tôi ở ngay bên ngoài của thư phòng thiếu gia, ban đêm tôi ngủ ở ngay

bên ngoài phòng ngủ.”

Thật ra, bên trong phòng ngủ chính có giường của người hầu, nhưng thường nó

được dành cho hầu gái ngủ;

Hầu gái của gia đình giàu có cũng không thuộc về độc quyền cho một nơi nào

cả, quý tộc ai mà không biết hưởng thụ chứ?

Nhưng dù sao Berger cũng là con trai, không thích hợp để ngủ với hầu gái.

Hơn nữa, bởi vì mối quan hệ giữa Karen và Eunice, việc gia tộc Ellen sắp xếp

hầu gái thân cận cho Karen cũng không thích hợp, trừ khi Karen tự mình nói ra.

Wien thi hành theo chế độ một vợ một chồng, trông có vẻ rất bình đẳng, nhưng

nếu thực sự bình đẳng thì câu chuyện về con riêng sẽ phức tạp hơn nhiều.

“Một đứa bé tài năng.” Alfred cười, nói với hắn.

“Cảm ơn ngài đã khen.” Berger cúi đầu với Alfred.

Karen nâng ly nước lên, uống một ngụm nước đá, nói: “Tôi đã xem qua tư liệu

của thằng bé, hắn là họ hàng của họ hàng.”
Bình Luận (0)
Comment