"Tăng ca đi."
Đây là một từ ngữ ác độc, uy lực của nó thậm chí có thể lớn đến mức để phần
lớn người sau khi nghe thấy nó thì sẽ theo bản năng cảm thấy khó chịu trên mặt
sinh lý.
Nhất là trong tình huống lúc này, ngay cả cái chết cũng không phải sự kết thúc,
"Tỉnh lại" sau còn cần tiếp tục đối mặt với khối lượng công việc mãi mãi cũng
không làm xong này.
Nhưng mà khi Bern nghe được từ này, lập tức cả người lại trầm tĩnh lại.
Cảm xúc vốn không thể nào chế, rốt cuộc cũng tìm được phương hướng thích
hợp để chảy đến, hắn dùng sức nắm lấy chiếc bút trong tay, vẻ mặt nghiêm túc
nhẹ gật đầu.
Bởi vì, trong góc nhìn của Bern, cái chết cũng không có gì để sợ hãi, thứ tiếc
nuối duy nhất chính là mình không có cách nào tiếp tục cống hiến cho Trật Tự.
Bây giờ tiếc nuối đã được bù đắp.
Bern và Pavaro, nhưng thật ra là cùng một loại người.
Lựa chọn và sự kiên định của bọn hắn thì người ngoài thường không thể nào
hiểu được, cảm thấy hoang đường, buồn cười, ngu xuẩn.
Nhưng trên đời này từ xưa đến nay vẫn không thiếu những con ruồi vo ve kia,
bọn hắn chỉ dùng bộ não không lớn hơn cây kim là bao của mình để đi giải
nghĩa những điều cao thượng và tốt đẹp, cho rằng tất cả mọi thứ trên thế giới
này đều là bẩn thỉu giả dối.
Đáng thương là cả đời này của bọn hắn này chỉ có thể bu quanh miếng thịt thối,
đắm chìm trong sự ích kỷ, nhỏ nhen và lạnh nhạt;
Mà những người bị bọn hắn chế giễu kia thì sớm đã nhìn thấy được phong cảnh
thật sự mà đám ruồi cả đời đều không thể với tới.
Còn có Tahisen, sau khi thất bại trong tranh đấu, trước khi chết lựa chọn cùng
Đại tế tự diễn kịch để kết thúc một cách hoà bình;
Còn có đám người lớn tuổi về hưu như Piro, nghiên cứu phát minh trận pháp
siêu phụ tải chỉ vì có thể cống hiện thêm trước và sau khi chết; các quan quân
về hưu của Kỵ Sĩ Đoàn, sợ mình quá già, cơ thể suy thoái, vì có thể cống hiến
thêm khi được thức tỉnh sau này nên lựa chọn kết thúc sinh mệnh của mình
sớm;
Còn có những thần quan tuổi trẻ trên chiến trường mang theo quyển trục không
chút do dự mà tự kích nổ để hoàn thành nhiệm vụ tập kích kẻ địch, dù biết mình
không đủ tư cách nhưng vẫn sẽ hô lên “Gặp lại ở Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất”.
Càng có những tiền bối sớm đã chết nằm ở Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất, trải qua không
biết bao nhiêu năm tháng yên nghỉ, nhưng vẫn đang “luôn luôn chuẩn bị”.
Ánh mắt Karen hơi có chút rời rạc, lần "Thức tỉnh" này không giống những lần
trước.
Nguyên nhân có thể là do cảnh giới, có thể là đối tượng thức tỉnh, có thể là thời
cơ và cũng có thể là mức độ nhận biết của bản thân mình…
Karen có cảm giác, mình "Thức tỉnh" Bern, nhưng hàng nghìn hàng vạn thần
quan Trật Tự giống như Bern mà mình đã gặp và chưa từng gặp cũng đã " thức
tỉnh" mình.
Mình thức tỉnh người khác chỉ là chuyện trong một chớp mắt, mà bọn hắn thức
tỉnh mình thì là một quá trình tích luỹ lâu dài, là kết quả tạo thành khi lượng
biến dẫn đến chất biến.
Khi trước đang ngồi ở ghế sa lon tỉnh ngộ thật ra cũng không vì cái chết của
Bern mà bị gián đoạn, ngược lại bởi vì chính mình thức tỉnh hắn nên sinh ra
hiệu quả kéo dài.
Thần mục,
Ta hẳn phải đặt “Thần” ở đâu đây?
Bern chầm chậm đứng người lên, hô, rốt cục rời khỏi cái ghế không thích hợp
hoàn cảnh kia.
Cơ thể của hắn sớm đã như nhũn ra, nhưng lúc đang rất tự nhiên muốn quỳ sát
xuống thì ánh mắt của hắn lại quét đến quyển Ánh Sáng Trật Tự được đặt trên
bàn làm việc của mỗi thần quan Trật Tự kia.
Hai khuỷu tay của Bern chống trên mặt bàn.
Cơ thể vốn đang hạ thấp xuống, cứ thế mà bị hắn ngừng lại;
Giống như là một người hai chân bị tê liệt, dựa vào hai cánh tay mà duy trì tư
thế đứng thẳng của mình một cách cực kỳ khó khăn.
Vô số lý do khiến hắn nên quỳ xuống.
Không có điều gì có thể kích động hơn việc một tín đồ Trật Tự khi chết gặp
được "Thần", đây là một sự tán thành, là vinh dự cao quý nhất.
Hắn bỏ qua tất cả, hắn dấn thân vào trong bóng tối, hắn không quan tâm người
khác có hiểu cho mình hay không, nhưng dù sao hắn cũng là một người, một
người còn sống sờ sờ.
Có những đêm hắn cũng sẽ ngẩng đầu nhìn về phía mặt trăng trong đêm tối,
cũng sẽ yên lặng cầu nguyện trong lòng rằng mọi việc đang làm đều được "Chủ
ta" nhìn chăm chú.
Thần, là trụ cột tinh thần của hắn.
Hắn muốn quỳ xuống cúng bái, muốn hôn giày của Thần, muốn thổ lộ tất cả
tâm tình của mình cho Thần biết;
Nhưng Thần đã từng dạy bảo hắn rằng,
Thần nói:
Phía dưới Trật Tự, người người bình đẳng.
Hắn cảm thấy mình hẳn là phải đứng mà không nên quỳ đi xuống.
Quỳ xuống, không phải tự nhục nhã mình, mà là đang khinh nhờn “Thần”.
Bởi vì làm vậy là đang quy Thần Trật Tự mà mình tín ngưỡng thành cùng một
loại với những đám Thần linh không đủ tư cách kia.
Đây là điều mà Bern không thể tiếp nhận, Thần Trật Tự là Thần duy nhất!
Không phải duy nhất trong Trật Tự Thần Giáo mà là duy nhất trên đời này, cũng
bởi vì thời cơ chưa chín mùi, sợ tạo ra sự gợn sóng cho những mắt xích khác,
nếu không thì những tín đồ Trật Tự cuồng nhiệt đã sớm ghi vào trong Thần sử,
dùng những cái tên như “Nguỵ Thần Ánh Sáng”, “Nguỵ Thần Sinh Mệnh”,
“Nguỵ Nguyệt Thần” để xưng hô ghi chép về những Chủ Thần khác.
Nhưng sự kiên trì này, thật đau đớn, Bern dần dần có chút không chịu nổi, lời
kêu gọi mình phải quỳ xuống thật sự mạnh mẽ khó mà ngăn cản.
Ánh mắt rời rạc của Karen dời về trên người Bern.
Anh vòng qua bàn làm việc, đi đến bên cạnh Bern, đưa tay đỡ cánh tay Bern,
trong khoảng khắc tiếp xúc ấy Karen cảm giác được sự rung động truyền đến từ
trên người Bern.
"Ngươi vừa khôi phục, còn cần thích ứng một chút, trước hãy ngồi xuống đi."
Bern ngồi về trên ghế một lần nữa, hắn nhìn Karen, hỏi:
"Ta nên đối mặt với … ngài như thế nào đây?"
"Lúc trước ra sao, bây giờ như thế ấy."
"Cái này, sao có thể…"
"Ngươi và ta, đều là những người có cùng chí hướng đồng hành với nhau tiến
bước trên con đường này. "
"Ta, ta, ta không dám…"
"Ngươi là Bern, tầm nhìn của ngươi, từng mang lại cho ta áp lực rất lớn, để cho
ta cảm thấy kinh hãi và e ngại."
"Ta, ta có tội … "
"Ngươi sẽ thích ứng rất nhanh thôi, ta tin vậy."
"Thật, thật sao…"
"Bởi vì, ngươi không có quỳ xuống, vừa nãy ta đã mất tập trung, nhưng ta cực
kỳ may mắn, lúc lấy lại tinh thần thì không thấy hình tượng ngươi quỳ xuống
trước mặt ta, nếu không, ta sẽ rất thất vọng."
"Giấc mộng lại là thật, bây giờ ta đang nằm mơ sao?"
"Mục tiêu của chúng ta, vốn là một giấc mộng, chúng ta đều là một đám người
theo chủ nghĩa lý tưởng…sống trong giấc mộng."
Bern đưa tay, với tới quyển Ánh Sáng Trật Tự, sau đó cầm quyển sách này đặt
trước người.
Karen cười hỏi: "Sao vậy, ngươi muốn ta ký tên lên quyển sách này cho ngươi
sao?"
"A…a… "
Vào lúc này cho dù là người đầy mưu mô đã trải qua không biết bao nhiêu sóng
gió của Trật Tự như Bern thậm chí cả việc phối hợp để phụ hoạ theo đều trở nên
vô cùng cứng nhắc.
Nhưng cân nhắc tình huống mà hắn đang gặp phải lúc này, sợ là cũng không ai
sẽ trào phúng sự ngại ngùng và lúng túng của hắn.