Karen có chút cảm động, đây là ý niệm mà ông Hoven cố ý để tại nơi này, chỉ
có điều ý niệm này không có tư duy của bản thân, chỉ đơn thuần là hình ảnh.
Ông Hoven: "Không được mở phong ấn của nó ra, mở rồi thì cháu không cách
nào khống chế nó, uy năng của Thần không phải là thứ cháu có thể tưởng tượng
được.”
"Cháu biết, ông Hoven."
"Dừng tay lại đi, để nó tiếp tục bị phong ấn, không được mạo hiểm, nghe lời
ông."
Mặc dù vị trước mắt này không có ý thức bản thân, thậm chí cũng không có
cách nào tương tác ngôn ngữ với mình, nhưng Karen vẫn rất chân thành hành lễ.
Sau đó Karen ngẩng đầu: "Ông Hoven, có một số việc cháu nhất định phải đi
làm, bởi vì bây giờ cháu có trách nhiệm cần phải gánh vác."
Nói xong, Karen duỗi tay ra, xuyên qua hình ảnh của Hoven, hình ảnh bắt đầu
vặn vẹo, cuối cùng tiêu tán.
Đây cũng là một lời khuyến cáo ở trong phong ấn.
Khi đó, Hoven biết mục đích mà Dis phong ấn Tà Thần là gì, nhưng lúc đó ông
ấy chắc chắn nghĩ không ra, vậy mà trong tương lai Karen có thể phát triển đến
một bước này.
“Cạch! Cạch! Cạch!”
Tất cả những chiếc đinh đều rơi xuống dưới, cánh cổng lớn đóng chặt buông
lỏng, lộ ra khe hở, chỉ còn lại ba cái đinh màu tím vẫn còn tiếp tục cố gắng níu
giữ.
Tình huống còn tốt hơn rất nhiều so với dự đoán của Karen.
Đương nhiên, nếu như Kevin lựa chọn phản bội mình mà nói, sự việc sẽ tồi tệ
hơn rất nhiều.
Bởi vì bản thân Kevin chuẩn bị rõ ràng vượt ra khỏi mong đợi, mấy năm này,
thật ra nó cũng không nhàn rỗi, coi như không có những thứ kia để bồi bổ, bản
thân nó làm mòn ba chiếc đinh cuối cùng cũng không phải vấn đề tỉ lệ thành
công là bao nhiêu, mà là cần tốn thời gian bao lâu. Đồng thời, sở dĩ lần này
Karen giải trừ phong ấn có thể nhẹ nhàng như vậy, một lần nhổ được nhiều đinh
như thế cũng không tránh khỏi liên quan đến công sức cực khổ “đào tường” mỗi
ngày của Kevin.
Những cái đinh này, nay đã buông lỏng.
Điều càng thú vị đó là Kevin chỉ tháo lỏng mỗi một chiếc đinh nhưng không
trực tiếp tháo chiếc đinh nào ra, nó sợ làm cho mình chú ý.
Dù sao cũng là Thần…
Ông Hoven đã rất không tầm thường, có thể phong ấn một vị Thần đến nỗi chỉ
có thể lén lút "Vượt ngục”.
Ranedal vẫn duy trì bộ dáng thiếu niên không dám ngẩng đầu nhìn Karen,
nhưng mà như thế cũng giải thích nguyên nhân vì sao trước lúc giải trừ phong
ấn mà Kevin còn hốt hoảng như vậy, nó đang lo lắng sau khi mình nhìn thấy
việc này thì sẽ tức giận.
Chỉ là, Karen cũng không có tức giận, anh cũng rất hiểu cho hành vị này, nếu
Kevin triệt để tuân theo quy tắc thì mới là chuyện không thực tế.
"Được rồi."
Sau khi Karen nói câu này thì nhắm chặt hai mắt.
Lúc mở mắt ra lại thì anh đã trở về phía sau bàn làm việc, trong vòng sáng phía
trước thì Kevin đang nằm sấp trên mặt đất, thở hổn hển.
Nhưng màu lông của nó đã thay đổi, trở nên cực kỳ vong lanh sáng ngời.
Nếu như nói lúc trước nó vẫn chỉ là một con chó vàng được nuôi rất tốt thì bây
giờ nó hoàn toàn có thể đi cạnh tranh vị trí tế tự với Tiên Đế.
Phần lông màu vàng phía trên và màu trắng phía dưới phối hợp vừa đúng, tạo
thành tua cờ kéo trên đất, một con chó vậy mà trông cao quý thánh khiết.
Nhưng mà cài phần đầu hói phía trên vẫn không có gì thay đổi như cũ.
Một bên, Pall ngoẹo đầu một chút, nói: "Chó ngu, đêm nay cắt lông của ngươi
để làm cho ta một cái mũ và một chiếc áo choàng."
Nghe được tiếng của Pall, Kevin nghiêng đầu sang chỗ khác, cưng chiều gật
đầu với Pall.
"Tiếp tục đi."
Karen nói.
"Vâng, thiếu gia.”
Phu nhân Gandiro đi ra ngoài văn phòng, chỉ chốc lát sau, bà ta đã mang theo
một khối thạch anh cao khoảng nửa người đi đến. Trong kế hoạch ban đầu, cái
hạng mục nghiên cứu về Thời gian kia được Karen dự định trước sẽ điều tra rõ
ràng rồi sau này lại lấy danh nghĩa của “Tàn dư Ánh Sáng” để đến cướp đoạt.
Thế nhưng mà Ukunga lại đem cái hạng mục này giao cho mình giám sát.
Trong vô hình thật ra càng làm cho chuyện này phiền phức hơn.
Cướp đồ của người khác thì đơn giản, ngược lại thì giải thích việc mình "Biển
thủ" mới rườm rà.
Cũng may, sau khi Kevin ăn xong cái "Não" này thì còn có thể lại "Dời" ra.
Mặc dù là đi đi ngang qua nhưng đối với Kevin mà nói lại rất khác biệt.
Lúc này, mắt chó của Kevin nhìn chằm chằm khối thạch anh, càng không ngừng
nuốt nước bọt, thèm nhỏ dãi với “não” của mình.
Karen rất rõ ràng, thân Kevin là thần linh, chỗ dựa lớn nhất hẳn là trí tuệ của nó,
đây cũng là nguyên nhân mà ở trong kỷ nguyên trước nó có thể trở thành bao
tay trắng cho rất nhiều Chủ Thần.
"Thiếu gia." Phu nhân Gandiro chờ đợi mệnh lệnh cuối cùng của Karen.
"Cho nó đi."
Karen không nhử, thậm chí không nói một câu dư thừa nào.
Dứt khoát đến nỗi làm cho đương sự là Kevin đều cảm thấy có chút ngoài ý
muốn, nhưng lại cảm thấy đây là chuyện rất đương nhiên.
Năm đó sau khi mình hoàn thành nhiệm vụ mà Thần Trật Tự giao cho, vốn vô
cùng sợ hãi muốn thầm nhắc nhở Thần Trật Tự về lời hứa với mình, Thần Trật
Tự Chi chỉ ngồi dậy rồi nói:
"Đi thôi."
Đi thôi, để Hải Thần chết đi.
Trước đó thật ra mình đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị trì hoãn, cò kè mặc cả
thậm chí bị giận dữ mắng mỏ rồi đuổi đi.
Kevin lắc lắc đầu chó, lúc trước, khi Pall đều đang hoài nghi Karen có phải là
Thần Trật Tự bị rửa sạch ký ức rồi chuyển thế hay không, Kevin đã rõ ràng
Karen không phải Thần Trật Tự;
Hiện tại, lúc tất cả mọi người cho rằng Karen là Karen, Thần Trật Tự chỉ là tiền
nhiệm, Kevin lại càng phát giác, hai vị này thật sự giống như là một người.
Có lẽ không phải là bởi vì giống nhau nên mới được cơn nghiện đói lựa chọn,
mà là bởi vì có thể đi đến độ cao này của Trật Tự thì chỉ có thể là cùng một loại
người.
Phu nhân Gandiro mở lớp thạch anh phong ấn ra, trong chốc lát, ánh sáng trí tuệ
tràn ra ngoài.
Không chỉ tràn ngập toàn bộ văn phòng, còn bao phủ toàn bộ trang viên Ellen,
nếu như không phải có ông ngoại mang theo một cái đội hình lớn để vất vả bố
trí trận pháp ngăn cách thì động tĩnh này, đã sớm để cho phía bên ngoài chú ý.
Mặc dù … bây giờ có tạo sự chú ý thì Karen cũng không quan tâm.
Ven hồ, một già một trẻ một nhỏ đang cùng nhau dùng bữa dã ngoại.
Connor gãi gãi tóc của mình, nói: "Ồ, não lại phải phát triển nữa sao?"
Eunice thì có chút tò mò rốt cuộc Karen đang làm cái gì, cô chỉ cảm thấy loại
cảm giác được gột rửa bởi thứ ánh sáng này cực kỳ dễ chịu, mà cô lại nhạy cảm
phát hiện rằng sức mạnh huyết mạch trong cơ thể mình lại bắt đầu khôi phục.
Ngay cả phản ứng của mình còn lớn như vậy thì những người trong trang viên
lúc này, nhất là người trẻ tuổi và trẻ con, có phải bọn họ càng đạt được lợi ích
lớn hơn không?
Đó là chuyện đương nhiên, đây chính là hào quang trí tuệ của Thần.
Phu nhân Đường Lệ há to miệng, bà ấy chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng
nổi.
Đối với bí mật của Karen thì bà ấy biết một chút, nhưng chỉ là một chút, bà ấy
vẫn không có đi tìm hiểu, bởi vì bà chỉ coi Karen là cháu ngoại của mình.
Nhưng bây giờ, bà ấy lại bị chấn động.
Bà ấy ngược lại là có thể hiểu được cái thứ Thần tính này, nhưng vấn đề là
phương pháp sử dụng xa xỉ như vậy, thật là…
Đứa nhỏ này, chẳng lẽ là đang gửi lời chào với ông nội nó?