Số 13 Phố Mink

Chương 2917

Một quan chỉ huy của Trật Tự Thần Giáo, mô phỏng việc phát động tấn công

Chủ Thần của mình ở trong ý thức.

Nhưng nếu ngươi bảo là hắn phản giáo thì lại không giống, bởi vì trong miệng

hắn toàn là những từ ngữ ca ngợi Thần Trật Tự.

Nhưng khi ca ngợi thì cùng lúc đó không trở ngại việc hắn “Chỉ huy” quân đoàn

Trật Tự, nã pháo về phía Thần Trật Tự.

Hắn thành kính, nhưng lại thiếu đi sự kính sợ.

Không, phần lớn sự kính sợ của hắn đều biểu hiện trên việc hắn không có cách

nào thắng được trận “Quyết đấu” này mà sinh ra cảm giác cúng bái.

Đây là một kẻ điên, một kẻ điên cuồng chiến tranh.

Nếu liên tưởng một chút, Ranedal thành Thần vào thời kỳ cuối kỷ nguyên trước,

hắn thuộc về những vị Thần xuất hiện tương đối trễ, khi hắn mượn nhờ sức

mạnh của Thần Trật Tự để khai chiến trả thù Hải Thần, Thần Trật Tự đã thay

thế Thần Ánh Sáng mà ngồi lên vị trí bá chủ.

Nói cách khác thì thời điểm Thần chiến diễn ra quyết liệt nhất đã kết thúc, lúc

ấy gần như đã đánh xong.

Ngoại trừ một vài thứ khó giải quyết ra thì phần lớn Thần linh đều run lẩy bẩy

dưới uy quyền của Thần Trật Tự.

Cho nên, kẻ điên cuồng chiến tranh này không gặp phải thời đại tốt.

Điểm sáng nhất trong cuộc đời, là chỉ huy chiến sự nhằm vào Hải Thần giáo,

nhưng trận chiến kia vốn không có chút thử thách nào, Hải Thần đã chết, Hải

Thần Giáo đã tan rã, hàng ngũ cuối cùng còn bảo vệ vinh quang Hải Thần cũng

không phải tín đồ nhân loại mà là đám yêu thú dưới đáy biển kia.

Nhưng mà hắn lại thật sự rất cực kỳ thích hợp với thời đại bây giờ.

Mặc dù nhìn thấy hành vi “bất kính” của hắn đối với Thần Trật Tự, nhưng trong

lòng Karen thật đúng là không có tức giận, dù gì thì nếu nói đến việc báng bổ

Thần thì ông nội mình chắc chắn vượt qua hắn.

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Dikno nhìn Karen, mặc dù trên người Karen mặc thần bào Trật Tự, nhưng rất

hiển nhiên là hắn cũng không xem Karen như thần quan Trật Tự bình thường.

“Ta là Bộ trưởng Bộ kỷ luật Đòn Roi Kỷ Luật.”

Bởi vì cách nhau một kỷ nguyên, có rất nhiều thứ đều sẽ thay đổi rất lớn, cho

nên vì để cho đối phương hiểu rõ về thân phận của mình hơn, Karen chủ động

nói thêm một câu miêu tả về mình:

“Người dự định cho vị trí Người Cầm Roi đời tiếp thôi.”

Dikno mím môi, cười nói: “Ngươi cố chấp với vẻ ngoài của mình như thế sao?”

Vị này lúc còn sống địa vị không khác với Đoàn trưởng Daan lắm, cũng là nhân

vật cấp Đoàn trưởng, cũng sẽ không bởi vì thân phận của Karen mà cảm thấy sợ

hãi, còn nữa…đối mặt với hậu bối cách xa không biết bao nhiêu thế hệ, cho dù

có chênh lệch về chức vị, cũng sớm có thể dùng “Vai vế” để san bằng.

Đây cũng là nguyên nhân thực sự mà chỉ có Đại tế tự có thể điều động Kỵ Sĩ

Đoàn thứ nhất trên quy mô lớn, có thể nằm ở đây thì chức vị lúc còn sống đều

không thấp, bọn họ thật đúng là chưa chắc để ý đến Bộ trưởng hoặc những

người đứng đầu các hệ thống.

Karen lắc đầu, đáp: “Đây chính là tuổi tác thật sự của ta, không sử dụng thuật

pháp thay đổi.”

Dikno nghe vậy, trước hết ngẩng đầu nhìn lên phía trên, ở đó có một cái lỗ tròn

màu đen, nơi mà khi trước Karen rơi xuống, sau đó, hắn dời ánh mắt về lại trên

người Karen rồi dùng một loại giọng điệu có hơi khách khí hơn so với trước

nói:

“A, vậy thì thiên phú của ngươi thật sự để người khác phải than thở, ta đề nghị

ngươi không cần tiếp tục làm việc trong hệ thống nữa mà hãy tập trung vào việc

tu hành, sớm trở thành trưởng lão thần điện, sau đó, hướng đến Thần cách.”

Không có cường độ linh hồn đáng sợ thì không thể nào tới đây, cho nên Dikno

xem như thăm dò rõ ràng khía cạnh thực lực của Karen, lại so sánh tuổi tác, cho

ra đánh giá về thiên phú Karen.

Nhưng mỗi thời đại, tiêu chuẩn để định nghĩa thiên tài là không giống, trong cái

kỷ nguyên này có một nguyên nhân khiến địa vị của Karen có thể siêu nhiên đó

là anh được cho rằng chỉ cần không “Đột tử thì trong tương lai có tỷ lệ cao có

thể trở thành Trưởng Lão Thần Điện, trong thời đại Chư Thần không hiện thế

thì đã không ai nói gì đến chuyện thành Thần.”

Mà Dikno sống trong thời đại thuộc kỷ nguyên Thần chiến, hắn có thể quen biết

với Ranedal mà quan hệ giữa cả hai cũng không tệ lắm, phải biết rằng trước đó

không lâu thì Thần Giáo nào nhận được một Thần dụ mơ hồ đều có thể để trên

dưới toàn giáo vui mừng phát khóc.

“Ngươi không phải nên tò mò nguyên nhân mà ta đến tìm ngươi sao?” Karen

hỏi.

“Nguyên nhân? Thật có lỗi, ta không có hứng thú.”

“Vì cái gì?”

“Bởi vì ta không nhìn thấy có bao nhiêu kính trọng từ trong ánh mắt của ngươi,

phần nhiều là một loại tâm thái thưởng ngoạn, ngươi đang xem ta là một món

đồ chơi à, một món đồ chơi rất thú vị?”

“Ta là cảm thấy ngươi rất thú vị, nhưng không phải đồ chơi.”

“Ngươi sẽ dùng “Thú vị” để hình dung cha, ông nội hay ông tổ của ngươi sao?”

“Rất xin lỗi.” Karen xin lỗi, “Ta thất lễ.”

“Không, không có việc gì, kết hợp với những gì ngươi nhìn thấy thì bất cứ tâm

tình gì mà ngươi bất bộc lộ ra đều sẽ không làm ta cảm thấy mình bị mạo

phạm.”

Dikno không sợ hành vị “Đại nghịch bất đạo” của mình bị lộ ra ngoài, đầu tiên,

nơi đây là nội tâm của hắn, từ bao giờ mà ý nghĩ trong nội tâm cũng có thể lấy

ra để làm chứng cứ buộc tội đây?

Tiếp theo là hắn đã chết từ lâu rồi.

“Ta tới tìm ngươi là có nhiệm vụ, Thần Giáo cần hoạch định kế hoạch tác chiến

nhằm vào Sinh Mệnh Thần Giáo, cần ngươi thức tỉnh bắt đầu làm việc.”

“Sinh Mệnh Thần Giáo?” Dikno hỏi, “Chủ ta đã tìm ra phương pháp để phá tan

Cây Sinh Mệnh rồi sao?”

“Không có.”

“Vậy cho dù có đánh vào Sinh Mệnh Thần Giáo, lại có ý nghĩa gì? Cuối cùng

vẫn là phải rút lui khỏi Vườn Sinh Mệnh, hai vị Thần Sinh Mệnh kia cũng

không dám ở ngoài để chống lại chủ ta, gặp phải chủ ta thì sẽ chỉ trốn vào trong

hốc cây để làm rùa đen.”

“Hai vị Thần Sinh Mệnh kia bây giờ cũng không có ở Sinh Mệnh Thần Giáo,

thậm chí, không còn ở trong cái thế giới này.”

“Bọn hắn đi đâu rồi?”

“Ta thấy rất kỳ lạ, có vẻ ngươi cũng không có gì tò mò về thế giới đang như thế

nào sau khi mình chết đi.”

“Nếu ngươi còn mặc thần bào Trật Tự thì ta còn cần phải tò mò làm gì?” Dikno

hỏi ngược lại, “Trật Tự Thần Giáo của ta sẽ chỉ trở nên càng ngày càng hùng

mạnh.”

“Đúng vậy, không sai, Trật Tự Thần Giáo chúng ta hiện tại đã là Thần Giáo

đứng đầu đương thời.”

“Còn Ánh Sáng đâu?”

“Khoảng một nghìn năm trước đã diệt vong trong cuộc giằng co với giáo ta.”

“Ánh Sáng diệt vong?” Dikno cảm thấy thật bất ngờ về điều này, “Chủ ta sẽ

ngồi nhìn Ánh Sáng bị diệt vong?”

“Quan chỉ huy Dikno, khoảng cách giữa bây giờ và thời điểm mà ngươi tồn tại

đã trải qua một kỷ nguyên.”

“Xa xưa như vậy, một kỷ nguyên? Vậy dấu hiệu của kỷ nguyên mới là gì?”

Một kỷ nguyên dài đằng đẵng, nhưng kỷ nguyên cũng không phải là một đơn vị

thời gian cố định.

“Trong kỷ nguyên này Chư Thần không hiện thế, nói dễ hiểu thì trong kỷ

nguyên này không có Thần tồn tại.”

“Chủ ta đâu?”

“Chủ ta cũng không ngoại lệ.”

“Thần đã đi đâu hết rồi?”

“Bọn hắn bị đuổi ra khỏi cái kỷ nguyên này, nhưng mà bây giờ bọn hắn đang

chuẩn bị quay về.”

Dikno lập tức nói: “Không thể để cho bọn hắn quay về, một cái thế giới không

có Thần, mới là thế giới lý tưởng mà tín đồ Trật Tự chúng ta theo đuổi.”

“Ngươi thật sự cho rằng như vậy sao?”

“Ta cực kỳ may mắn.” Dikno cười, “Ta vốn cho rằng mình đã sinh nhầm thời

đại, bây giờ xem ra ít nhất thì ta còn bắt kịp cái đuôi, thật sự ta không nghĩ tới,

thế giới tương lai, sẽ nhàm chán như vậy, không có Thần...”

“Nhưng ngươi đã chờ kịp.” Karen mở hai tay ra, “Chư thần đang quay trở về,

Trật Tự Thần Giáo ta sẽ chống lại đợt tai kiếp này dưới sự dẫn dắt của Đại tế tự,

thời đại Thần chiến, một thời đại thuộc về Thần Giáo đối kháng Thần linh,

không, là nhân loại đối kháng với Thần linh đang được vén màn!”

Dikno chỉ tay về phía Karen, có chút dở khóc dở cười.

Qua một hồi lâu, hắn mới mở miệng nói:

“Này, ngươi quên mất rồi à, bây giờ ngươi là đang mượn nhờ khí cụ trong Kỵ Sĩ

Đoàn thứ nhất để tiến hành thức tỉnh cấp độ thấp, từ đó tiến hành tương tác với

ý thức tư duy của ta, nhưng nếu như thức tỉnh ta hoàn toàn thì ta cũng chỉ có

thời gian ba ngày.

Ba ngày, ba ngày, ba ngày!

Nếu có thời gian ba năm thì ngược lại ta rất nguyện ý phối hợp với mấy lời diễn

thuyết vừa rồi của ngươi, vỗ tay tương tác một chút.

Nhưng ba ngày đủ làm cái gì …

A, đủ để ta tạo ra mấy trăm bộ phương án chiến tranh nhằm vào Sinh Mệnh

Thần Giáo.

Nhưng vấn đề là Thần Giáo chúng ta có thể phát động mấy trăm cuộc chiến

tranh với Sinh Mệnh Thần Giáo trong vòng ba ngày sao?”
Bình Luận (0)
Comment