Số 13 Phố Mink

Chương 292

"Kết giới vực sâu sơ cấp!"

Một bức màn ánh sáng màu đen mờ nhạt trải lấy Alfred làm trung tâm khuếch

tán bao phủ toàn bộ nghĩa trang.

Ánh mắt Karen tiếp tục tìm kiếm trên những tấm bia mộ, mãi vẫn không tìm

được mục tiêu thích hợp.

Nhưng sau đó, anh lập tức cười cười một tiếng, mình nghĩ nhiều như vậy làm

gì, mình chỉ là tới làm thí nghiệm, bản thân còn không rõ liệu có thể chân chính

đánh thức cường giả hệ thống tín ngưỡng không.

Karen đứng thẳng người, dứt khoát nhắm mắt lại, dang tay ra.

Berger ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, không tự chủ được lui ra một chút,

không dám quấy rầy.

Tỉnh lại… Tỉnh lại… Tỉnh lại…

Karen mặc niệm ở trong lòng.

Lúc đầu, nó không hoạt động.

Karen cũng không nóng vội mà tiếp tục trấn an nội tâm mình, cố gắng đạt được

nhận thức bên trong với môi trường xung quanh.

Như thể hiện tại anh không đứng ở nghĩa trang, mà là đang nằm trên giường

trong phòng ngủ.

Tỉnh lại… Tỉnh lại… Tỉnh lại…

Berger đột nhiên mở to hai mắt, hắn nhìn thấy dưới chân thiếu gia xuất hiện một

xiềng xích màu đen, từ từ xoay quanh thiếu gia.

Alfred cũng nhìn thấy cảnh này, trên khóe môi nở nụ cười: Đây là một khởi đầu

tốt!

Anh ấy vẫn luôn cho rằng sự thần bí của thiếu gia không phải thứ mà Tà Thần

có thể so sánh được, bằng không tại sao thiếu gia thức tỉnh mà Tà Thần chỉ có

thể là một con chó?

Tỉnh lại… Tỉnh lại… Tỉnh lại…

Karen tiếp tục triệu hồi, ở dưới xiềng xích đen tiếp tục quay dưới chân anh,

nhưng vẫn không có mục tiêu cụ thể.

Lúc này Karen mới chậm rãi mở mắt ra, cúi đầu nhìn thấy bóng đen dưới chân,

có lẽ đợi sau khi hoàn thành tịnh hoá, năng lực này có thể biểu hiện tốt hơn?

Anh giơ tay lên, chỉ vào một tấm bia mộ bình thường bên cạnh.

Dù là của Thủy tổ hay của bá tước Recar, Karen cũng không dám động vào nó

trước.

Mấy sợi xích đen trên mặt đất như được dẫn đường, từ từ kéo về phía bia mộ.

Tuy nhiên, Karen cảm thấy đầu óc hơi chấn động một chút, xích đen bị đánh bật

trở lại.

"Khụ…"

Karen rên lên một tiếng và ổn định hình thể.

Cái này không ổn!

Tuy nhiên, Karen vẫn không có ý định từ bỏ, lại vươn tay chỉ vào một bia mộ

bình thường khác, sợi xích màu đen lại kéo dài ra. Tuy nhiên, vẫn giống như lần

trước, sau khi chạm vào, nó trực tiếp bị đánh trở lại…

"A…"

Chấn động này khiến ngực Karen đau đớn, anh vô thức đưa tay che ngực mình.

Berger muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng bị ánh mắt của Alfred ngăn lại.

Karen không ngừng hít sâu, bị đánh lui hai lần có nghĩa là bây giờ hắn không đủ

tư cách để chạm vào thi thể linh tính.

Nhưng anh có linh cảm rằng không phải vì “cửa” bị khóa, cửa không khóa, đối

với anh mà nói là như thế vậy.

Nguyên nhân khiến anh 2 lần không mở được cửa là do không tìm được tay

nắm và không tìm được điểm dùng lực.

Karen linh cảm rằng sau khi hoàn thành cuộc tịnh hóa, anh sẽ có được năng lực

để mở cánh cửa.

Vì thế, cuộc thí nghiệm hôm nay kết thúc.

Xiềng xích màu đen bắt đầu thu về, chuẩn bị chui vào dưới chân Karen.

Nhưng đúng lúc này, tình huống kỳ dị xảy ra, bên trong bóng tối dường như có

sức lực vô hình cưỡng ép bắn lấy đầu dây xích đang thu về, đồng thời sau đó

một phút, lập tức kéo giật qua.

Hướng kéo là bia mộ của thuyền hải tặc!

"Rầm!"

Karen chỉ cảm thấy sau ót mình mình bị đập mạnh, ý thức trở nên mơ hồ.



Sau một khoảng thời gian ngắn cực kỳ choáng váng, Karen từ từ mở mắt, và

anh nghe thấy tiếng sóng biển, xung quanh bốn phía chao đảo lắc lư

Karen vốn tưởng rằng là do ý thức của anh không ổn định, nhưng dần dần anh

phát hiện không phải, là do lúc này anh đang đứng trên thuyền lớn.

Xung quanh không ngừng vang lên tiếng kêu, tiếng hò hét của các thủy thủ, một

số uống rượu, một số đấu tay đôi, một số đánh bạc, tiếng sóng âm ồn ào dâng

cao từng đợt.

Karen từ từ đứng dậy.

Khi anh đã hoàn toàn đứng vững, sự hối hả và nhộn nhịp xung quanh dường

như đột ngột bị cắt đứt.

Phía trước Karen có một cái bệ cao, trên bệ cao là một cái vô- lăng màu bạc cực

lớn.

Dưới tay lái có một cái ghế, một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ hải tặc,

đeo mặt bịt mắt Độc Nhãn Long ngồi ở đó, trên đùi là một vị nữ quý tộc mặc

quần áo sang trọng, đầu đội vương miện.

Hai tay gã luồn vào trong quần áo của vị phu nhân vuốt ve, mà vị phu nhân cao

quý ấy cũng chỉ rúc vào lồng ngực gã, để gã tùy ý làm những gì mình muốn.

Đây… Bá tước Recar!

Lúc này, thanh âm của người đàn ông vang lên. Khi gã nói chuyện, phảng phất

như sóng biển cũng phải yên lặng:

"Cậu là ai? Hãy trả lời ta một cách thành thật, biển có thể cho ta biết câu trả lời

của cậu có đúng hay không.

Cái giá của việc lừa dối ta chính là linh hồn của cậu sẽ bị biển nuốt chửng, và

dù cậu có ở đâu, cậu cũng sẽ bị biển nguyền rủa."

Giọng nói của người đàn ông dường như mang một cảm giác áp bức không thể

chối từ.

Karen nhìn người đàn ông trước mặt, mím môi.

Tôi là người điều hành gia tộc Ellen? Tôi là vị cứu tinh của gia tộc Allen?

Hai câu trả lời này đều bị Karen trực tiếp bác bỏ trong lòng.

Vì hai câu trả lời này khẳng định rất chân thật, thật đến nỗi linh hồn hắn vẫn sẽ

bị biển cả nuốt mất.

Cuối cùng, Karen trả lời:

"Tôi là... con rể của nhà Ellen."
Bình Luận (0)
Comment