Quan tài đưa vào chỗ, tang lễ kết thúc.
Karen đứng ở trước nhất, đưa lưng về phía tất cả mọi người, giơ tay lên, quơ
quơ.
Một đám thần quan Trật Tự phụ trách công việc an táng rời đi sau khi hành lễ.
Nơi này là một khu nghĩa trang mở, ở trên một ốc đảo kỳ lạ được bao quanh bởi
dòng sông băng.
Hướng ánh mắt ra xa có thể thấy rất nhiều bia mộ, hầu hết đều là mộ của những
thần quan đã được thức tỉnh.
Bởi vì cũng không có giá trị làm vật liệu linh tính, cho nên nơi này cực kỳ an
toàn, đồng thời, cũng không ai sẽ cho rằng nhân vật số hai của Đòn Roi Kỷ Luật
ở lại đây một mình để làm gì với những bia mộ này.
Chờ đến khi tất cả mọi người đã đi khỏi, ánh mắt Karen dời đi, mặt đất trước
mặt nhấp nhô, quan tài vừa mới xuống mồ từ phía dưới trồi lên.
“Kẹt kẹt … “
Nắp quan tài lơ lửng, Dikno ngồi dậy.
Lúc ở trụ sở Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất thì Karen đã để lại quy tắc Trật Tự trong cơ
thể của hắn, cái quy tắc này bắt đầu tự vận hành sau khi hắn được thần quan ở
trụ sở Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất thức tỉnh.
Cho nên, lúc trước chỉ là giả chết.
Sau khi Dikno leo ra khỏi quan tài, hành lễ với Karen:
“Chủ vĩ đại…”
“Ngươi có thể xưng ta là “Thiếu gia”, đám người giống như ngươi cũng gọi ta
là thiếu gia.”
“Vâng, thiếu gia.” Dikno mím môi, “Tất cả mọi chuyện thật giống như…giống
như là một giấc mơ, ta cực kỳ sợ hãi, sợ hãi rằng bây giờ ta vẫn còn đang nằm
trong quan tài của Kỵ Sĩ Đoàn, những chuyện xảy ra mấy ngày nay chỉ là do ta
tưởng tượng ra.”
“Ta thích cái bộ dáng bướng bỉnh kiêu ngạo của ngươi hơn.”
Dikno nghe vậy, xấu hổ cúi đầu, không nhìn ra được chút bộ dạng nào của tên
điên đã mô phỏng chiến tranh nã pháo về phía Thần Trật Tự trong đầu.
“Đi thôi.”
“Vâng, chủ ta…thiếu gia.”
Trước lúc rời khỏi, Dikno vừa nhìn về phía bia mộ của Bamifu.
Mặc dù ở khoảng thời gian cuối khi thức tỉnh hắn không thể ngủ với 10 nữ thần
quan của Mills Giáo, nhưng hắn càng nhận được niềm hạnh phúc và thoả mãn
càng lớn hơn.
“Ông bạn, công việc của đời ngươi đã nhận được sự tán thành, bây giờ có thể
nghỉ ngơi; mà ta, còn tiếp tục vì trật tự mà kính dâng, ta cực kỳ hâm mộ ngươi,
ta biết, ngươi cũng cực kỳ hâm mộ ta, nhưng bất kể như thế nào, chúng ta đều
…vô cùng vinh quang.”
Dikno đi theo Karen ngồi vào xe ngựa, hắn trông thấy một cô bé tóc trắng đáng
yêu đang ngồi trong xe vừa cắn nắp bút vừa nhíu mày làm bài tập.
Connor để ý đến hắn, tò mò hỏi: “Ngươi có biết làm bài tập không?”
“Bài tập gì?”
“Bài tập vận dụng, liên quan đến toán học, trận pháp, thuật pháp...”
Dikno nhìn lướt qua đề bài tập, nói: “Ta có 22 loại phương pháp giải, ngươi
muốn nghe loại nào?”
Connor nhìn Dikno một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Karen, nói:
“Hắn đang cố ý dùng ta để thể hiện đấy!”
Tâm tư Dikno bị vạch trần cũng không giận mà chỉ cười cười.
“Vậy ngươi giúp ta làm bài tập có được không?” Connor đưa bài tập tới,
“Ngươi giúp ta làm bài, ta nói tốt giúp ngươi, cũng có không ít mấy người
giống như ngươi, nhất là cái tên đầu trọc kia, bây giờ dã tâm của hắn cũng đã
lớn rồi.”
“A…”
“Connor.”
“Biết rồi, biết rồi, ta chỉ đùa một chút thôi mà.”
Connor ngồi xuống lại, vừa quơ chân vừa tiếp tục làm bài tập.
Xe ngựa lái ra khỏi khu mộ, thần quan Trật Tự ở ngoài cổng ra vào chỉ đứng
hành lễ chứ không có điều tra.
Bây giờ chiếc xe ngựa của Kare đã có phong cách càng lúc càng tiệm cận với
chiếc xe ngựa của Người Cầm Roi.
Karen mở miệng nói ra:
“Đại tế tự đã tuyên chiến với Sinh Mệnh Thần Giáo, ngươi biết lý do tuyên
chiến là gì không?”
“Chuyện này, ta cũng không biết.”
“Lý do là: Sinh Mệnh Thần Giáo vấy bẩn luân lý trật tự của sinh mệnh.”
Dikno: “...”
Thần quan Sinh Mệnh Thần Giáo thường rất dồi dào tinh lực, đối với loại việc
này thì vô cùng yêu thích, trong nội bộ bọn hắn, trái nghịch với luân lý gần như
là một loại tập tụ công khai.
Chút chuyện nhỏ nhặt của hoàng thất Wien đặt trong mắt của đám gia tộc Sinh
Mệnh Thần Giáo thì có thể xem như là đã rất sạch sẽ.
Chỉ có điều mặc kệ như thế nào thì dùng cái cớ như thế này để tuyên chiến vẫn
còn có chút quá đáng… trong mắt không thèm để ý đến Sinh Mệnh Thần Giáo
hoàn toàn là một sự trêu tức cùng miệt thị.
Karen cười nói: “Đây chính là phong cách của vị Đại tế tự đương nhiệm này.”
Norton, lúc nào cũng có thể thể hiện ra sự bá đạo của Trật Tự trong những thời
điểm thỏa đáng.
“Thiếu gia, ta nghe nói, hắn là người thừa kế của ngài Tiranus.”
“Xem ra, các ngươi làm việc cũng không quá bận rộn, còn có thừa thời gian để
nghe ngóng những tin tức này.”
“Vị Đại tế tự này cũng tới bái kiến ngài sao?”
“Nơi này có chút đặc thù, đợi sau khi trở về, Alfred sẽ giao tiếp với ngươi cẩn
thận hơn, hắn sẽ nói cho ngươi tất cả những gì ngươi nên biết.”
“Vâng, thiếu gia, ta đã biết.”
Dikno quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường ở trong xe ngựa, nói:
“Hiện tại cũng đã bắt đầu.”
“Phía dưới chỗ ngồi của ngươi có cái tủ lạnh.”
Dikno cúi người, mở tủ lạnh ra, hỏi: “Ngài cần uống gì?”
“Giống như ngươi.”
“Được rồi, thiếu gia.”
Dikno rót hai ly nước đá, đưa cho Karen một ly.
“Nào cầu chúc các kỵ sĩ Trật Tự chúng ta thuận lợi.”
Một tay Karen giơ ly lên, ra hiệu cụng ly; hai tay Dikno cầm cái ly nhẹ đụng
vào đáy ly của Karen, phát ra một tiếng vang trong trẻo:
“Cách.”
...
“Ầm!”
Những vệt lửa khổng lồ như sao băng không ngừng rơi xuống, một vùng vốn là
rừng rậm nguyên thuỷ này bây giờ đã biến thành biển lửa địa ngục.
Vô số thần quan Sinh Mệnh bắt đầu bỏ chạy tán loạn, có người bay trên trời, có
kẻ ngồi yêu thú, phần nhiều thì là đỡ lấy nhau, mang theo sự mờ mịt và chết
lặng vì tuyệt vọng mà cất bước.
Nơi này là tiểu lục địa Xinas, là nơi khởi nguyên của Sinh Mệnh Thần Giáo và
cũng là thánh địa trung tâm, đồng thời thì Vườn Sinh Mệnh nằm ở trung tâm
của tiểu lục địa này.
Nhưng hôm nay, ngọn lửa chiến tranh đã lan đến nơi này.
Tiếng gót sắt đáng sợ vang lên cách đó không xa, phía trong bầu trời, đội ngũ
được tạo thành kỵ sĩ chim ưng và Cự Long cũng không tản ra hai bên để săn
giết.
Những thần quan Sinh Mệnh đang tháo chạy thậm chí có thể dừng bước lại
đứng tại chỗ, thưởng thức Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn tiến quân.
Ngươi thậm chí sẽ cảm thấy mình cực kỳ an toàn, bởi vì người ta có vẻ không
thèm để ý ngươi.
Ngay cả việc tiện tay vung đao chém một cái cũng đều trở thành một chuyện
vướng víu lãng phí thời gian.
Bởi vì bọn hắn còn có nhiệm vụ quân sự càng quan trọng hơn, sau khi nhanh
chóng công phá phòng ngự thì quân trận của Kỵ Sĩ Đoàn bắt đầu nhanh chóng
hướng về phía Vườn Sinh Mệnh.
Một tên thần quan Sinh Mệnh bị thương dứt khoát đặt mông ngồi xuống đất,
hắn không có ý định chạy trốn, đương nhiên, hắn cũng không có dũng khí để đi
ngăn cản, bây giờ hắn chỉ muốn ngồi yên tại chỗ mà không suy nghĩ gì cả.
Càng ngày càng nhiều thần quan Sinh Mệnh đưa ra lựa chọn tương tự, ngay cả
những đám thần quan vốn có thể dùng yêu thú để trở về nhanh hơn kia, cũng ra
lệnh cho yêu thú của mình dừng lại.
Sự tuyệt vọng tràn ngập trong trái tim của mỗi người, bọn hắn đã bỏ đi việc bảo
vệ Vườn Sinh Mệnh thần thánh, không phải tín ngưỡng của bọn họ không đủ
thành kính, mà là tất cả ý chí chiến đấu nhỏ bé vô lực đều bị đánh sập bởi áp lực
kinh khủng lúc này.
Ngỡ rằng mình chỉ là một đứa bé đang quơ kiếm gỗ quyết đấu cùng một vị kỵ sĩ
được huấn luyện nghiêm chỉnh, vào lúc này thứ có ích nhất có lẽ là dũng khí
nhưng đồng thời thì dũng khí cũng là thứ vô dụng nhất.
Một ông lão mặc thần bào Sinh Mệnh cao cấp, mấp máy bờ môi khô khốc,
chống gậy phép xuống đất, lẩm bẩm nói:
“Tại sao có thể như vậy… tại sao có thể như vậy…”