Cảnh tượng trước mắt tựa như cánh cổng Địa Ngục mở ra, đám sinh vật vong
linh tuồn ra vô tận. Đám vong linh không ngừng bị bốc hơi hoá thành khói đen
bay lên trên, tích thành một lớp bụi dày màu xám ở phía trên.
Tầng bụi màu xám không ngừng mở rộng, đợi đến khi nó đã còn không chịu nổi
sức nặng thì nước mưa màu đen bắt đầu nhỏ xuống.
Toàn bộ khu vực trung tâm của tiểu lục địa Xinas đều bị đám mây mưa, nếu như
không xử lý sau khi chiến tranh kết thúc thì cả khối lục địa tượng trưng cho sự
sống phì nhiêu này sẽ biến thành một vùng đất chết.
Nước mưa nhỏ xuống trên áo giáp của kỵ sĩ thì ngay lập tức bị bắn ra, trận pháp
phòng ngự trên bộ giáp dày tự động bảo vệ cơ thể của kỵ sĩ khỏi những năng
lượng mang thuộc tính tiêu cực này.
Nhưng dòng chảy màu đen dưới chân hội tụ lại càng thêm rõ ràng.
Bất kể là thần bào hay là áo giáp của Trật Tự Thần Giáo đều lấy màu đen làm
chủ đạo, ngược lại càng phù hợp với bầu không khí lúc này.
Mobiteng đưa một cây dù đến trước mặt Karen.
Đây là lòng tốt, xem ở trên mặt mũi của Muri mà tiện tay.
Nhưng Karen cũng không đón lấy cây dù này, khẽ lắc đầu hai tay thả lỏng hai
tay, đứng sau lưng của Đại tế tự.
Romir vẫn còn tiếp tục điều khiển Cánh Cổng Luân Hồi, Seaforth nhẹ nhàng
ngáp một cái, nhìn về phía Karen, cười hỏi: “Thế nào, thích cảnh tượng này à?”
Karen thu hồi hai tay, cúi đầu trả lời: “Đúng thế.”
Seaforth: “Đúng vậy, cảnh tượng như thế này, ngược lại là cực kỳ phù hợp với
thẩm mỹ quan của Trật Tự các ngươi.”
Dừng một chút, Seaforth nhìn thoáng qua bóng lưng Đại tế tự, lại nói thêm một
câu:
“Loại cảm giác vui vẻ khi phá hư, ngang ngược, bóp nát những gì tinh xảo và
truyền thống.”
Lời này có vẻ như đang nói với Karen nhưng lại như lời châm chọc Đại tế tự.
Karen đáp lại nói: “Ngài nói tỉnh xảo, là tinh xảo đối với ai? Ngài nói truyền
thống, là truyền thống đối với người nào?”
“Ừm?”
“Nô lệ đeo xiềng xích trên người sẽ ca ngợi kỳ quan được xây lên từ xương cốt
người thân bạn bè của bọn hắn từ tận đáy lòng sao?”
“Mặc kệ như thế nào, thì tồn tại khách quan dù sao cũng là tồn tại khách quan,
không phải sao?”
Karen cười hỏi ngược lại:
“Vậy xin ngài nói cho ta, bọn hắn bây giờ…rốt cuộc đang ở đâu?”
Seaforth trầm mặc.
“Ha ha ha!”
Đưa lưng về phía tất cả mọi người, đại tế tự phát ra tiếng cười, hắn quay đầu lại
nhìn về phía Seaforth, nói: “Lúc đầu, đối với cộng tác, ta cũng hỏi một vấn đề,
hiện tại, vấn đề này cũng có thể lấy ra để hỏi ngươi.
Seaforth,
Nguyên Lý Thần Giáo các ngươi nghiên cứu đến nghiên cứu đi, vì sao vẫn
không đụng đến cái phần thú vị nhất kia?”
Seaforth đáp: “Tiến trình của vài hạng mục nghiên cứu cần phải dựa vào thời
cơ.”
“Nhưng Trật Tự chúng ta không cần, chúng ta không biết thời cơ là cái gì,
chúng ta cũng không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng những điều này cũng đều
không ảnh hưởng đến việc chúng ta muốn cất bước hướng về tương lai.”
“Ầm!!!!!!!”
Khung cầu vồng của Vườn Sinh Mệnh bắt đầu sụp đổ, dây leo bao trùm bên
ngoài phòng ngự cho Cây Sinh Mệnh cũng bắt đầu rời ra. Seaforth đã từng nói
rằng những người ở bên trong cực kỳ ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức không từ bỏ
được vào lúc cần thiết, bây giờ, lại từ bỏ vào lúc nên tiếp tục duy trì. Một vài
thời điểm có lẽ thật sự không phải Trật Tự Thần Giáo hùng mạnh hoặc bất khả
chiến bại đến mức nào, chỉ đơn giản là do những đối thủ này, rất nhiều Thần
Giáo đánh không ra gì, cũng không xứng để làm đối thủ.
Romir bắt đầu tiếp dẫn những vong linh đã ăn quá no kia trở về, bây giờ bà ta
rất lo lắng.
Bởi vì bà ta rõ ràng, vào lúc này Đại tế tự Trật Tự có thể trực tiếp xé bỏ hứa
hẹn, hạ lệnh Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn càn quét những sinh vật vong linh.
Hoặc là những thần quan Trật Tự đang duy trì trận pháp dịch chuyển hơi thiếu
tập trung một chút cũng có thể để những vong linh này mất đi khả năng trở về,
tán loạn ở chỗ này.
Nhưng mà Đại tế tự cũng không làm như thế, Ukunga dẫn đầu một đám Trận
pháp sư, cũng luôn đang duy trì Cánh Cổng Luân Hồi, để Romir có thể thu về
những vong linh đang giữ lượng lớn năng lượng sinh mệnh này.
Sau khi làm xong, Romir cúi người, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Bà ta rất mệt mỏi, nhưng bà ta rất thỏa mãn, còn nhẹ nói một câu:
“Cảm ơn.”
Thân là Người Gác Cổng, từ lúc bắt đầu gặp mặt thì bà ta đều duy trì loại thái
độ khiêm nhường này.
Nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác, địa vị của “Giáo tôn” là
dựa theo thực lực của giáo hội để sắp xếp;
Đương nhiên bà ta cũng có thể để ý đến mặt mũi và tôn nghiêm của mình hơn,
nhưng bà ta tình nguyện đem những thứ này đi đổi lại lợi ích thiết thực cho
Thần Giáo.
Karen móc từ trong túi ra một cái khăn tay, đưa cho Romir, không còn cách nào
khác, bên cạnh Đại tế tự bên không có quan hầu, đám người Mobiteng lại đứng
khá xa, loại việc phải dựa vào ánh mắt của quan hầu này cũng chỉ có thể để
Karen làm.
Romir nhận khăn tay, lau lau nước mủ trên mặt, lúc trước tập trung toàn bộ tinh
thần lên trên việc điều khiển Cánh Cổng Luân Hồi, không áp chế cơ thể của
mình, làm cho bản thân có hơi chật vật.
“Về sau có cơ hội đến Luân Hồi Cốc làm khách.”
“Cám ơn ngài đã mời.”
Đại tế tự giơ tay phải lên, khẽ vung về phía trước.
Đoàn trưởng của các Kỵ Sĩ Đoàn lập tức ra lệnh tiến quân, quân trận uy nghiêm
bắt đầu tiến vào Vườn Sinh Mệnh từ nhiều hướng.
“Vù!”
Mặt đất phía dưới thảm đỏ bắt đầu nhô lên.
Một con rùa biển với thể tích vô cùng to lớn từ từ hiện lên, đám người Karen thì
đứng ở trên mai rùa của nó. Seaforth hơi có vẻ kinh ngạc nói: “Barce?”
Seaforth lập tức nhìn về phía Đại tế tự, hỏi: “Không phải ngươi nói với ta rằng
nó đã chết rồi à?”
Đây chính là một trong những Thần thú hộ giáo của Trật Tự Thần Giáo, nắm
giữ trí tuệ huyền bí, bọn nó là bách khoa toàn thư cấp bậc cao nhất của Trật Tự
Thần Giáo.
Thứ như vậy thì tất nhiên rất được Nguyên Lý Thần Giáo yêu thích.
Đại tế tự hỏi: “Ta nhớ là ta đã từng hỏi ngươi về bút ký tư nhân của Thần
Nguyên Lý.”