Số 13 Phố Mink

Chương 2952

Seaforth bĩu bĩu cái mũi với Karen, cười nói: “Đáng tiếc vị trí này không phải

người bình thường có thể ngồi, sau khi ngươi ngồi lên thì sợ cũng chỉ là con rối

của các thế lực, sống cuộc sống của một con rối bị giật dây.”

Vừa dứt lời, hai vầng sáng vàng kim xuất hiện ở trước người Barce.

Ukunga đáp người xuống, một mình hắn trực tiếp đẩy lùi hai quầng sáng này trở

về.

Nhưng vào lúc này, lại có một bóng người xuất hiện ở trên đầu Barce, là một

người phụ nữ mặc váy dài màu đỏ khảm viền vàng, cầm trong tay một thanh đại

kiếm, bổ thẳng xuống!

Mobiteng tiến về phía trước một bước, dựng đứng khiên tròn trong tay.

“Oanh!”

Một kiếm này cứ thế mà bị đỡ lại.

Phải biết rằng đây chính là Trưởng Lão Thần Điện dùng Thần khí chém một

nhát!

Theo Karen biết, Mobiteng không có ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần Cách, nhưng

nhà Benda có thể truyền đời đảm nhiệm vị trí Hộ vệ trưởng cũng không phải

nhờ vào quan hệ hay ân tình của tổ tiên.

Gia tộc Benda am hiểu nhất là phòng ngự, không chỉ có tấm khiên tròn, ngay cả

cái thanh đoản kiếm tiêu chuẩn thấp nhất kia cũng có công dụng hỗ trợ phòng

ngự, mà không phải tấn công.

Đại tế tự đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, giống như là đang thưởng thức thú

vui khó gặp này.

Seaforth hơi nghi ngờ mà đưa đầu rời khỏi bên cạnh người Đại tế tự, dùng ánh

mắt không hiểu mà nhìn hắn, giống như là đã phát hiện cái gì.

Nhưng mà lần này hắn ngược lại cũng không nói gì ngả ngớn, chỉ là hít mũi một

cái, mắng ba tiếng:

“Đáng chết, đáng chết, đáng chết.”

Thật ra sau khi Mobiteng ngăn cản một nhát kiếm này thì cũng đã tuyên cáo

rằng màn đánh lén của ba vị trưởng lão Sinh Mệnh đã thất bại.

Hai bên có kỵ sĩ gào thét lao đến, phong tỏa ngăn cản đường lui của ba vị

trưởng lão này.

Sau đó, Karen nhìn thấy một trận “Săn giết” kinh điển.

Sau khi Ukunga ra tay một lần thì cũng không tiếp tục tham dự, mà là giao việc

lại cho Kỵ Sĩ Đoàn.

Các kỵ sĩ Kỵ Sĩ Đoàn chia làm mấy đội, dưới sự tăng cường của quân trận, sử

dụng chiến thuật tiêu hao.

Mỗi một lần trưởng lão tấn công thì đều bị quân trận phía sau hấp thu, các kỵ sĩ

đều không cảm nhận được áp lực gì.

Loại quân trận tố chất cao như thế này thì quân đoàn mà Karen chỉ huy khi

trước khó có thể mô phỏng, để làm được thì mỗi đơn vị cá thể đều cần hết sức

ưu tú, đồng thời đoàn đội phải phối hợp vô cùng ăn ý cùng với trang bị và khí

cụ cao cấp.

Có được mảnh vỡ Thần cách tương đương với có được một phần sức mạnh của

Thần, trên phương diện cá thể thì trưởng lão đã vượt ra khỏi phạm trù con

người, nhưng với sự tổ chức phối hợp của một nhóm người mà cứ thế lại kéo

bọn hắn xuống.

Trách không được trưởng lão Trật Tự Thần Điện chỉ có tư cách theo quân …bởi

vì chiến lực thật sự của Kỵ Sĩ Đoàn thật đúng là không dựa vào bọn họ.

Ba vị trưởng lão Sinh Mệnh đến đây tấn công sau khi bị tách rời nhau ra thì gặp

phải tình thế bị tấn công luân phiên, bọn họ ra sức chiến đấu, giống như dã thú

bị lưới thép quấn chặt, càng giãy dụa thì bị trói buộc càng sâu.

Đợi đến khi dây thép quấn vào trong da thịt, ba vị Trưởng Lão ngã xuống dưới

gót sắt.

Một vị trong đó trước khi chết trước tự kích nổ mảnh vỡ Thần cách, nhưng với

những trận pháp bao phủ đã được bố trí từ trước khiến cho phạm vi tự kích nổ

bị hạn chế xuống cực thấp.

Theo quan sát của Karen thì mảnh vỡ Thần cách này bị kích nổ chỉ khiến cho

đội Trận pháp sư ở trong quân trận Kỵ Sĩ Đoàn có chút lung lay, nhưng cũng chỉ

thế thôi. Trong kỷ nguyên trước, bọn hắn cũng săn giết Thần linh như thế này,

trong đầu Dikno có số lượng trận hình săn giết Thần linh đếm không hết.

Seaforth lẩm bẩm trong miệng: “Thần lực chuyển giao, để Thần quang trở nên

ảm đạm.”

Thần giáo xem như là người chấp hành ý chí của Thần, lao vào tham gia Thần

chiến ở trong kỷ nguyên trước, cũng bởi vậy đã xác định địa vị Thần Giáo sau

này.

Sức mạnh của Thần được chuyển giao, giáo hóa tín đồ của mình, để bọn hắn có

thể dựa vào sức mạnh của Thần trở nên mạnh mẽ, nhưng điều này cũng làm cho

Thần không còn vĩ ngạn và không thể xâm phạm như vậy, bởi vì người, cũng có

thể tham gia ám sát Thần;

Thần Trật Tự đã phát triển điều này đến mức triệt để nhất.

Mục đích thành lập ban đầu nhất của 12 Trật Tự Ky Sĩ Đoàn cũng không phải

để bảo vệ Thần Giáo mà là sát Thần.

Một đoá hoa đỏ tươi, nở rộ ở phía trước, bên trong đóa hoa xuất hiện một khuôn

mặt người:

“Đại tế tự, Giáo tôn, Người Gác Cổng, đã lâu không gặp.”

Romir nhẹ gật đầu, Seaforth vẫy vẫy tay, Đại tế tự thì rất bình tĩnh mà nhìn bà

ta.

Bà ta là …Người Làm Vườn của Sinh Mệnh Thần Giáo.

Giữ gìn chăm sóc Vườn Sinh Mệnh cho Thần Sinh Mệnh.

Người Làm Vườn nhìn về phía Đại tế tự, nói:

“Sinh Mệnh Thần Giáo, xin được đầu hàng.”

Dựa theo khi trước Trật Tự tiến đánh Luân Hồi, khi Luân Hồi xin hàng, Trật Tự

Thần Giáo cũng thuận thế mà dừng việc tấn công, sau đó thông qua bàn đàm

phán, lấy đi càng nhiều lợi ích.

Lúc trước Karen có thể có tư cách tiến vào Cánh Cổng Luân Hồi cũng là một

phúc lợi nho nhỏ trong bàn đàm phán.

Trước khi Vườn Sinh Mệnh bị công phá, có lẽ Sinh Mệnh Thần Giáo còn có thể

trông chờ vào chút may mắn, hy vọng những Thánh địa này nghĩ thông suốt, bắt

đầu chi viện Giáo Đình, cũng có thể kỳ vọng vào Liên quân giáo hội ra mặt can

thiệp.

Nhưng khi Vườn Sinh Mệnh bị lượng lớn vong linh của Luân Hồi phá tan, tất

cả may mắn bị bóp chết.

Nếu tiếp tục đánh, gót sắt Trật Tự sẽ nghiền nát gốc rễ của Sinh Mệnh. Đại tế tự

giang hai tay, từng lệnh bài cổ xưa xuất hiện trước mặt hắn, mỗi một lệnh bài

đều có một cặp, cái lệnh bài còn lại đều ở trong tay mỗi một Đoàn trưởng Kỵ Sĩ

Đoàn. Cái lệnh bài này là biểu tượng cho quyền chỉ huy của Đại tế tự đối với

Ky Sĩ Đoàn, nhưng bởi vì các đời Đại tế tự có rất ít cơ hội tự mình ra tiền tuyến,

cho nên lệnh bài này gần như được xem là tín vật của Đoàn trưởng. Hiện tại,

Đại tế tự thông qua bọn chúng ra lệnh cho tất cả Đoàn trưởng Kỵ Sĩ Đoàn trên

chiến trường: “Ta không muốn nhìn thấy sự sống nào còn lại trong Vườn Sinh

Mệnh này.”

Sau một khắc, từ trong lệnh bài phát ra lời đáp lại của từng Đoàn trưởng: “Tuân

theo pháp chỉ!”

“Khi hai chủ của chúng ta trở về, tất nhiên sẽ hỏi tội Trật Tự Thần Giáo vì

chuyện xảy ra hôm nay.”

Đại tế tự ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời:

“Các chủ của ngươi …không về được.”
Bình Luận (0)
Comment