Số 13 Phố Mink

Chương 2963

Trong nháy mắt thì niềm vui khi thưởng thức đồ ăn ngon vừa nãy không còn sót

lại chút gì, thay vào đó là áp lực nặng nề đến đáng sợ.

Cái tay kia rốt cục đã rõ ràng.

Trách không được trên điều kiện tiên quyết là phía bên mình, bên phía Thần

Giáo đã làm nhiều chuyện như vậy nhưng tiến trình không chậm lại mà càng

nhanh hơn - nguyên nhân chính là Thần chi nhánh hệ Trật Tự, giống như là đã

cùng hẹn với nhau mà bỗng nhiên đều ra sức!

Phía sau mỗi một vị Thần chi nhánh đều giống như Ogurev, mang theo một

nhóm Thần linh.

“Ài…”?

Karen không lo chuyện thất lễ, thở dài.

Đại tế tự nhìn thấy vẻ mặt này buồn cười, hỏi: “Thế nào?”

Karen đáp: “Giống như là một đứa trẻ đang cố gắng dốc sức làm làm việc, kết

quả trưởng bối trong nhà hô hào rằng muốn tốt cho ngươi nên cố gắng kéo chân

ngươi lại.”

“Đúng vậy, hình dung rất giống.”

Đại tế tự đưa tay, Karen không hề nghĩ ngợi, đưa một ly rượu đỏ đến trong tay

Đại tế tự.

Đại tế tự uống một ngụm, nói: “Ta phát hiện ý nghĩ và nhận thức của ngươi

vượt qua phần lớn bộ phận thần quan.”

Sự đồng bộ nhất trí nhỏ bé này để người ta thấy cực kỳ dễ chịu, nhưng sau khi

tỉnh táo lại cũng sẽ phát hiện có chút không đúng.

Dù gì thì có một vài ý nghĩ trong nội tâm thì ngay cả đám người Creed đều cần

thăm dò và sàng chọn mới có thể thêm vào, nhưng người trẻ tuổi này, mỗi lần lơ

đãng bộc lộ, đều giống như đã sớm tiến vào trong.

Karen đáp: “Đều là do Người Cầm Roi dạy bảo, ngài ấy thường bố trí bài tập

cho ta, dẫn dắt ta suy nghĩ.”

“A, thì ra là như vậy.”

Đại tế tự nhẹ gật đầu, Verden đúng là số ít thuộc hạ có thể duy trì sự đồng bộ

cùng với mình, người được hắn dạy dỗ có thể có nhận thức như thế này cũng

không kỳ quái.

Đại tế tự ngược lại cũng không nghi ngờ vì sao Verden lại tốt với người trẻ tuổi

này như vậy, bởi vì thiên phú và năng lực mà Karen thể hiện ra đã đạt đến tình

trạng nếu như Verden không tốt với người trẻ tuổi này mới là không bình

thường.

“Karen, nói một chút về ý nghĩ của ngươi đi.”

“Thuộc hạ không có biện pháp, dù sao…trên Điều Lệ Trật Tự cũng đã viết rất

rõ ràng nên trừng phạt kẻ phản giáo như thế nào.”

“Ha ha ha, ha ha ha ha…”

Đại tế tự nở nụ cười, “Ngươi lại đưa các vị đại nhân, những vị Thần chi nhánh

nếu ở trong các Thần Giáo khác sẽ được cung phụng quỳ bái vào trong danh

sách những kẻ phản giáo đơn giản như thế sao?”

“Đại tế tự, chúng ta đã không có lựa chọn nào khác.” Karen nói, “Trong vô số

câu chuyện xưa được ghi chép trong Ánh Sáng Trật Tự chỉ không có mỗi cái từ

“Thỏa hiệp” này.”

“Ngươi biết điều này có ý nghĩa gì sao?”

“Thuộc hạ biết, thuộc hạ mới vừa trở về từ bên phía dòng biển đen kia, đã đang

mô phỏng xem khi ngài Ogurev mang theo Chủ Thần Sinh Mệnh và những

Thần linh khác trở về thì trận chiến này phải đánh thế nào.

Đây là một chiến sự đã định sẵn sẽ vô cùng chật vật, chúng ta không biết có thể

đánh thắng hay không, cho dù đánh thắng thì tổn thất cũng không nhỏ.

Mà xem xét từ trên tình báo, chiến sự tương tự còn cần phải đánh mười một lần.

Đây có thể xem như… Nội chiến của Trật Tự Thần Giáo chúng ta?

Máu của tín đồ Trật Tự, Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất trung thành, không biết sẽ phải

tiêu hao bao nhiêu trong cuộc nội chiến này, lại còn có thể giữ lại bao nhiêu.

Nhưng chúng ta vẫn là phải đánh.”

“Vì sao?”

“Đánh, còn có hy vọng thắng lợi, không đánh, vậy Thần Giáo chúng ta, Trật Tự,

sẽ bị ô nhiễm trong nháy mắt.”

Mất đi dũng khí đối kháng Thần, Trật Tự Thần Giáo mất đi tín ngưỡng Trật

Tự…sẽ không còn là Trật Tự Thần Giáo kia nữa.

Đại tế tự trầm mặc, hắn mở một tay khác ra.

Karen châm lửa xì gà đã cắt xong, đưa đến tay của hắn.

Đại tế tự hút một hơi, từ từ phun ra, nói:

“Ta cực kỳ vui mừng, ta nguyện ý tin tưởng ít nhất ngươi đại biểu cho ý nghĩ

của một bộ phận rất lớn các tín đồ Trật Tự trẻ tuổi.”

“Đại tế tự, ta tin tưởng chủ ta cũng nghĩ như vậy.”

““Các đại nhân” đều đã như vậy, ngươi còn tin chắc vào chủ ta sao?”

“Ta tin chắc.”

“Rất tốt, vậy tiếp tục vững tin, không nên dao động.”

“Ta biết, Đại tế tự.”

Karen sửa sang lại tình báo một chút, thả lại vào trong túi văn kiện, nói: “Đại tế

tự, ta sẽ lập tức bắt đầu đến những điểm quan sát này một lần, chuẩn bị một

phần báo cáo càng tường tận hơn.”

“Trên phương diện báo cáo điều tra, những bộ môn khác quả thực cũng không

bằng ngươi, trực giác và ánh mắt của ngươi ở phương diện này quả thật cũng rất

không tệ.”

“Ngài quá khen, đây là bổn phận của thuộc hạ.”

“Nhưng không cần, ngươi tạm dừng việc đang làm, quay về thành phố York

trước đi, trong khoảng thời gian này, ngươi cũng cần đi đâu cả, nghỉ ngơi chờ

đợi cho tốt.”

“Đại tế tự?”

“Sự kiện phố Mink, thần điện chuẩn bị phát động trước.”

Karen ngoài ý muốn nói: “Lúc này, thế mà Thần Điện còn muốn xử lý việc

này?”

Khi nhìn thấy vùng biển đen kia xuất hiện, nhất là khi nhìn thấy nhiều báo cáo

quan sát như thế thì trong đầu Karen đã làm nhạt sự kiện phố Mink, bởi vì anh

vô thức cho rằng chuyện xảy ra bây giờ mới là mâu thuẫn chủ yếu nhất.

“Bởi vì xảy ra chuyện như vậy, cho nên Thần Điện mới hành động trước thời

hạn.

Ta biểu đạt sự phản đối với Thần Điện, ta cũng sẽ nổi giận với Tiên Tri, ta nói

rằng cũng đã đến lúc này thì Thần Giáo hẳn là phải tập trung lực lượng để đối

phó với sự uy hiếp đến từ phía ngoài trước.”

“Tiên tri, nói thế nào?”

“Tiên tri nói: Muốn chống cự uy hiếp từ bên ngoài thì nhất định phải thu xếp

nội bộ xong trước.”

Karen cảm thấy vô cùng hoang đường, không dám tin hỏi:

“Không, hắn thật sự là Tiên Tri sao?”

Đại tế tự phun ra một làn khói, nhìn Karen một chút, chậm rãi nói:

“Ta cho phép ngươi gọi hắn là …đồ ngu.”

Karen đứng người lên, nói: “Đại tế tự, xin ngài yên tâm, ta sẽ chuẩn bị cẩn

thận.”

“Ừm.”

“Thuộc hạ cáo lui, xin phép nghỉ việc.”

Nghĩa là Karen muốn giao lại phần công việc quan hầu mà để người ta ngưỡng

mộ này cho người khác.

Karen quay người, đi ra ngoài.

Lúc sắp ra ngoài, giọng nói của Đại tế tự truyền đến:

“Karen.”

Karen lập tức xoay người, đối mặt Đại tế tự: “Đại tế tự, ngài còn chuyện gì

phân phó?”

“Ta sẽ để người khác đi.”

“Ta đột nhiên cảm giác được, mặc dù tín đồ Trật Tự ta, người người đều có thể

chủ động hi sinh vì Trật Tự, nhưng ngươi còn có tác dụng khác, bây giờ ta cảm

thấy để ngươi còn sống thì càng có giá trị với Trật Tự hơn.”

“Không, Đại tế tự, xin ngài không nên nghĩ như vậy, ta đã chuẩn bị kỹ càng, ta

đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

“Ngươi còn trẻ, có lẽ, ta nên giữ lại một chút hạt giống cho tương lai của Thần

Giáo.”

“Ta cho rằng đây là một lần rèn luyện, ta tin tưởng mình có thể chịu đựng được

sự khảo nghiệm.”

“Quá nguy hiểm.”

Karen đặt nắm đấm trước ngực, hô:

“Ta xin thề với chủ vĩ đại, chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ!”

“Ài.”

Đại tế tự thở dài, cũng không tiếp tục kiên trì, lúc trước chẳng qua là tạm thời

có chút “Cảm tính” và suy tính trên góc độ “Lợi ích lâu dài”, để cho cán cân hơi

nhúc nhích về hướng Karen, nhưng lý trí nói cho hắn biết cái vị đang ngủ say

kia có giá trị càng lớn hơn, nhất là đối với cục diện hiện tại.

“Cố gắng còn sống trở về.”

“Vâng, Đại tế tự.” Karen đi ra khỏi ngôi đình nhỏ, lần này cố ý tăng nhanh bước

chân, sợ lại bị gọi lại.

Sau khi tiếp tục đi khỏi đại điện, Karen đi ra phía ngoài, đứng trên bậc thang,

lấy tờ giấy đen ra khỏi ống tay áo rồi ném ra ngoài, giấy đen tự động biến thành

quạ đen bay đi, thông báo cho đám người Alfred rằng mình phải trở về.

Mobiteng xoay người, nhìn về phía Karen hỏi:

“Thưa ngài, xem ra ngài sẽ trở về trước nhỉ?”

Trên mặt Karen lộ ra nụ cười,

Đáp:

“Đúng vậy, ta sắp về nhà.”
Bình Luận (0)
Comment