Số 13 Phố Mink

Chương 2972

“Thưa Thầy.”

Thần tử hành lễ với Seaforth.

Thật ra, người đứng đầu Giáo Đình của rất nhiều thần giáo đều có xưng hô đặc

biệt trong nội bộ, thật sự có vài kiểu xưng hô không tuỳ tiện nói ra ngoài giống

như là Đại tế tự, Người Gác Cổng, Người Làm Vườn cho nên dùng “Giáo tôn”

để thay thế.

Ví như trong nội bộ Nguyên Lý Thần Giáo xưng hô Seaforth là “Thầy”, danh

xưng như thế này, chắc chắn sẽ không được sử dụng trong giao lưu giữa những

người cùng cấp, đây rõ ràng bị người khác ngồi lên đầu.

Còn có những xưng hô quá đáng hơn, ví như nội bộ Nguyệt Nữ Thần Giáo

xưng hô là “Mẹ Mặt Trăng”, tên gọi tắt “Mẹ”; mặt khác, cũng có các loại tên

gọi tắt như “Cha”, “Người yêu”, “Chồng”, “Vợ”...

Seaforth tức giận hỏi: “Vội vã hoang mang rối loạn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện

gì?”

“Thưa Thầy, đã cảm ứng được bút ký tư nhân của chủ ta.”

“Cái gì?”

Seaforth nghe vậy, kéo một sợi râu của mình xuống, không để ý đau, lập tức ra

lệnh: “Lập tức phái người đi tìm về, không tiếc mọi giá phải trả, mau thu hồi về

cho ta!”

Đây chính là bút ký tư nhân của Thần Nguyên Lý, không phải Thần khí, lại là

thứ đặc biệt vượt qua phần lớn các loại Thần khí!

Trước đó ở Sinh Mệnh Vườn, lúc trông thấy Norton triệu hồi ra “Barce”,

Seaforth từng nói chuyện với Norton.

Seaforth hỏi: Không phải nói Barce đã chết từ lâu sao?

Norton trả lời: Không phải nói bút ký tư nhân của Thần Nguyên Lý đã sớm lạc

mất sao?

Lúc ấy trong lòng Seaforth rất khổ sở, bởi vì Thần thú hộ giáo biểu tượng cho

trí tuệ của Trật Tự là Barce vẫn còn, nhưng bút ký tư nhân của Thần Nguyên

Lý…lại thật sự lạc mất!

Nguyên nhân lạc mất cũng cực kỳ nhảm nhí, bởi vì bản bút ký này vốn được

cung phụng ở chính giữa quảng trường trong Thần Điện Nguyên Lý, tất cả tín

đồ Nguyên Lý, lớn đến Trưởng Lão Thần Điện, nhỏ đến thần bộc thì đều có thể

đến đó quan sát.

Bao nhiêu đời tiên hiền Nguyên Lý, đều từng tìm thấy cảm ngộ ở nơi đó, dù là

chỉ đọc hiểu một phần, cũng đủ để hưởng thụ cả đời.

Thật ra thì nó không phải bị trộm đi, trừ phi đánh vào Giáo Đình Nguyên Lý,

nếu không ai cũng không có cách nào trộm nó đi.

Nó… là bị xem đi mất.

Căn cứ theo ghi chép trong Giáo nghĩa Nguyên Lý, ai có thể thật sự xem hiểu

nó, thì người đó sẽ có được nó.

Tiếp theo trong một ngày nào đó vào mấy chục năm trước, quyển bút ký kia đã

đột nhiên biến mất.

Nguyên Lý Thần Giáo tra xét nghiêm ngặt từ trên xuống dưới xét không biết

bao lâu, thế mà đều không điều tra ra được là ai “Xem nó đi mất”, chủ yếu là

thứ này không có thực thể, cũng không có cách nào đi điều tra.

Mà cái người kia thế mà cũng cứ giấu đi, giống như lười khoe khoang và tuyên

dương chuyện này.

Chuyện này đã để các Trưởng Lão trong Thần Điện tức giận không nhẹ, ai bảo

ngươi lại đi phát huy tinh thần chỉ muốn chân lý không cần danh lợi của

Nguyên Lý Thần Giáo vào thời điểm này thế!

Trên mặt Thần tử lộ vẻ khó xử, nói: “Thế nhưng mà thưa Thầy, cái chỗ kia,

không thể phái người đi…”

“Chỗ nào không thể phái người đi, vì nó, Nguyên Lý Thần Giáo ta nguyện ý

điều động tất cả lực lượng…”

“Thành phố La Giai.”

“À…” Seaforth lúc này nhíu mày, ngồi xuống lại, “Là chỗ xảy ra chuyện mấy

năm trước của Trật Tự Thần Giáo?”

“Hiện tại cũng là cấm khu của Trật Tự Thần Giáo.”

“Vậy thì… chờ một chút đi, cũng sắp rồi, chờ bên phía Trật Tự xử lý tốt chuyện

trong nhà, ta lại đi tới cửa hỏi một chút, dù là vác theo cái mặt mo này mà nói

nhiều lời tốt đẹp với vị Đại tế tự kia.”

“Vâng thưa Thầy.”

“Đi xuống đi.”

“Học trò cáo lui.”

Seaforth mím môi, đưa tay vuốt trán của mình:

“Sao nó lại xuất hiện ở đó?”



“A, đáng chết, Ron, thật thối quá, sao ngươi không để cho ý tá trong viện dưỡng

lão tắm rửa một chút cho vị khách này trước chứ!”

“Ngài Mason, ngài biết mà, cuối tuần cô ấy hẹn ta đi xem phim, ta vốn đang

mong chờ cô ấy dùng tay đút bắp rang cho ta ăn đấy.”

“Không phải cô ta đã kết hôn rồi sao, còn có con nữa!”

“Đúng vậy, trong mắt ta, cô ấy càng đẹp, không phải sao?”

“Trời ạ, ta sẽ bị ngươi hại chết, đợi sau khi trở về, ta chắc chắn sẽ bị Mary kéo

lỗ tai mà mắng.”

“Xin ngài yên tâm, đợi lát nữa ta sẽ giúp vị khách này tẩy rửa.”

“Ngươi còn phải rửa luôn cả cái xe này, ngươi nhìn xem, xe bị bẩn thành thế

này rồi thì sao còn đi đón vị khách khác được.”

“Không, ngài Mason, ta nhìn thấy buổi sáng hôm nay phu nhân Mary đưa tiền

rửa xe cho ngài, hôm nay ngài vốn là cần đi rửa xe, mà, ta đã biết, ngài muốn

nuốt riêng tiền rửa xe!”

“Chia cho ngươi một nửa, ngươi lái xe đến bờ sông để rửa.”

“Ok, vừa lúc ta có thể mua đồ chơi làm quà cho con của cô ấy.”

“Còn có thể mua cho chồng của cô ta một cái mũ nữa đấy.”

“Đây là một cái đề nghị không tồi!”

Mason lắc đầu không biết nói gì, đưa tay bật radio xe, lại phát hiện chỉ toàn

tiếng rè:

“A, đáng chết, radio hỏng rồi.”

“Ngài có thể xin phu nhân Mary tiền sửa chữa để đi sửa radio.”

“Không, phải xin tiền sửa động cơ.”

“Ngài thật xấu bụng đấy, ngài Mason.”

“Kít!!!”

Mason bỗng nhiên thắng gấp, Ron ngồi ở phía sau không ngồi vững, trực tiếp

ôm một cái thân mật với vị khách vừa đón lên xe.

“Phi, phi, phi! Ngài Mason, ngài đang trả thù ta sao?”

“Không, không phải, hình như ta vừa trông thấy một bóng người quen thuộc,

giống như… giống như …Karen.”

“Thiếu gia Karen không phải ở Wien sao, nghe nói đã sống cuộc sống tốt, gia

tộc Ellen thế nhưng là tập đoàn nổi tiếng ở Wien đấy!”

Mason nghiêng đầu qua một bên xe, nhìn vào kính chiếu hậu, trong kính chiếu

hậu ven đường,

Một người trẻ tuổi tay trái nắm một con chó, tay phải dắt theo một cô bé đáng

yêu, trên đầu cô bé còn có một con mèo đen đang nằm sấp.

Mason hướng người về phía kính chiếu hậu, còn đang cẩn thận phân biệt xem

có phải là Karen không, dù sao đã rất lâu không gặp.

“Rè…rè…”

Radio trên xe khi nãy đang bị hư thì vào lúc này tựa như bình thường lại, bắt

đầu phát thanh, bên trong truyền ra tiếng dẫn chương trình đầy sức hút:

“Các thính giả thân yêu, hoan nghênh tiếp tục đến với chương trình “Câu

chuyện của La Giai”.
Bình Luận (0)
Comment