Số 13 Phố Mink

Chương 2974

“Nếu ta thật sự là một trưởng bối tốt thì ta sẽ không để nó rời nhà đi, thật ra ta

đã sớm biết nó sẽ sống không tốt, vợ nó họ Ellen, nhưng căn nhà mà nó vay tiền

mua là chung cư Ellen!

Nếu tình cảm vợ chồng thật sự tốt thì mình có cần vay tiền để mua nhà của vợ

nó không!”

Mason lái xe vào trong sân nhỏ.

Mary đi từ bên trong ra, theo thói quen chỉ đạo Ron đẩy khách vào trong tầng

hầm, nhưng vừa mở cửa sau xe ra thì Mary đã ngửi thấy cái mùi khó ngửi kia.

Ron: “A ha, phu nhân, ta có một tin tức tốt muốn nói cho ngài!”

Mary: “Là ngươi ăn phải cứt sao, Ron!”

Ron: “...”

Mason kéo tay vợ mình một cái, đưa vào trong nhà, đồng thời gọi tên em gái

mình.

Mary: “Đáng chết, Mason, em bảo anh phải trông chừng Ron nhất định phải để

cho y tá trong viện dưỡng lão tẩy rửa cho khách trước một lần, anh lại không

nghe lời của em, bây giờ nhìn cái xe cũng như thế này rồi, đến lúc đó em sẽ

để…”

“Karen trở về!”

“…em sẽ để Karen tự đi rửa, cái gì?”

Mary sửng sốt một chút: “Anh lặp lại lần nữa?”

“Karen trở về, lúc chạy xe trên đường anh trông thấy nó, nó đang hướng về nhà,

chuẩn bị về tới,”

“Anh gặp Karen sao không tiện đường đưa nó về?”

“Nó sống không được tốt lắm, bây giờ trở về, ta muốn nhắc nhở trước mọi

người một chút.”

Lúc này, cô Winnie đi ra từ bên trong, hỏi: “Ai trở về rồi?”

Mason: “Hôm nay nghỉ làm, gọi bọn nhỏ ra, ta muốn dặn dò vài chuyện,

nhanh!”



Connor nhìn xem bảng số nhà, thì thầm: “Số 13 phố Mink.”

Karen: “Connor, nhớ kỹ nơi này, đây là nhà.”

Connor ngẩng đầu nhìn về phía Pall nằm trên đầu: “Cũng là nhà của chị Pall

sao?”

Pall: “Đúng vậy, không sai.”

Thời gian nó sống ở nhà Inmerais dài hơn rất nhiều so với thời gian sống ở

trang viên Ellen.

Karen sửa sang lại quần áo của mình, thần bào có một ưu thế đó là bên trong nó

rất nhiều loại trận pháp có thể thỏa mãn nhiều loại nhu cầu, Karen dùng trận

pháp tự làm sạch, thần bào trên người trông có vẻ càng đẹp hơn.

Nhưng mà vào lúc Karen chuẩn bị đẩy cửa, một chiếc xe tang lái đến, xe dừng

lại ở ngoài cửa, một người trung niên bước xuống từ trên xe, hắn nhìn Karen

một chút, sau đó ngạc nhiên hô:

“Thiếu gia Karen, ha ha, thiếu gia Karen, thật sự là ngài à, ngài trở về rồi!”

“Chào ngươi, Paul, ngươi vẫn khỏe chứ?”

Paul vốn giống như Ron, là một trong hai nhân viên trong nhà, chỉ có điều Ron

sống không đứng đắn, còn Paul vẫn rất chú trọng việc học tập, học lái xe xong

được tăng tiền lương, về sau còn nhận thầu lò hoả táng, từ nhân viên trở thành

đối tác của nhà Inmerais.

“Ta rất tốt, thiếu gia Karen, bây là ta đã là cha của ba đứa trẻ rồi, ha ha!”

“Chúc mừng ngươi, Paul.”

Pall nhìn Karen: “Meo.”

Connơr nhìn Karen: “Meo.”

Kevin cũng nhìn về phía Karen: “Gâu!”

“Thiếu gia, đây là …” Paul nhìn Connor.

“Đây là con gái của ta, Connor, gọi chú Paul.”

“Chào chú.”

“Chào cháu, tiểu thư Connor.”

Paul cố ý không nhắc đến màu tóc của Connor.

Lúc này, Mary và Mason đang đứng ở hai bên phía sau cửa vào phòng khách,

bọn họ đang chuẩn bị để bước ra ngoài một cách tự nhiên khi Karen tiến vào

trong sân, sau đó lại hét lên kinh ngạc rằng:

“A, trời ạ, Karen, cháu về rồi sao!”

Nhưng bởi vì Paul xuất hiện, đánh gãy nhịp độ này.

Mason: “Vì sao Paul lại đến lúc này?”

Mary: “Hắn tới đưa hũ cốt.”

Mason: “Vậy chúng ta còn tiếp tục đứng ở chỗ này chờ sao?”

Mary: “Tiếng động cơ từ chiếc xe cũ của Paul thì cả con phố này đều có thể

nghe thấy.”

Mason: “Vậy bây giờ chúng ta ra ngoài?”

Mary: “Ra ngoài đi!”

Mason và Mary bước ra cửa, hai người bước đi quá nhất trí, tay đụng tay, hai

người cùng nhau lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống trên bậc thang.

Karen thấy thế, bận bịu đẩy cửa sân ra đi vào.

“Chú, thím!”

“Karen, cháu trở về rồi!”

“Ha ha, Karen!”

Chú Mason bước lên trước, dùng sức ôm Karen một cái, sau đó tránh ra, thím

Mary lại đến, nhẹ nhàng ôm Karen một cái, cũng vỗ nhẹ phía sau lưng Karen:

“Trở về là tốt, trở về là tốt, lần này chúng ta sẽ không đi đâu, đều ở trong nhà,

chú thím rất nhớ cháu.”

“Ta cũng rất nhớ mọi người, chú thím.”

Đi vào phòng khách, Karen trông thấy cô Winnie đang ngồi ở trong bưng ly

không mà uống.

Cô Winnie “Kinh ngạc” đứng người lên: “Karen, cháu về rồi sao!”

“Đúng vậy, cô.”

“Để ta nhìn một chút, để ta nhìn một chút.”

Cô Winnie bước lên trước, bắt lấy tay Karen, bắt đầu quan sát tỉ mỉ sự thay đổi

của Karen:

“Cao lớn rồi, cũng chững chạc hơn, rất tốt.”

Connor bắt đầu chào hỏi: “Chào chú, chào thím, chào cô, cháu là Connor,

Connor. Snow white. Inmerais.”

Lúc nói ra dòng họ thì cũng không có gì suy nghĩ.

“Đứa nhỏ này thật đáng yêu.”

Mary ngồi xổm xuống, ôm Connor vào trong lòng.

Mason thì tính toán trong lòng, dựa theo ngày mà cháu mình rời nhà, đứa bé

này có thể là được mang thai lúc ở trên du thuyền đến Wien hoặc thậm chí là

trong lúc xem mắt, sau đó cháu của mình vừa gặp phải sự thường của nhà Ellen

vừa cùng vị tiểu thư Ellen kia sinh ra một đứa bé bị bệnh bẩm sinh …cuối cùng,

cháu trai thực sự không sống nổi ở Wien nữa, chỉ có thể dẫn theo con gái đáng

thương của mình về nhà.

Karen không biết là bởi vì mái tóc trắng của Connor dẫn đến một vở drama đã

được trình diễn xong trong đầu của mọi người trong nhà.

“Anh Karen!”

“Anh Karen!”

Minna, Lunt và Chris chạy từ trên lầu xuống.

Minna trưởng thành, phần lớn con gái phát triển sớm hơn con trai một chút, bây

giờ cô bé đã dần dần bớt đi sự ngây ngơ, giống như là một thiếu nữ.

Lunt cũng cao lớn hơn rất nhiều, trên cánh tay đều đã có cơ bắp.

Chris tuổi tác nhỏ nhất, ngược lại là không có gì thay đổi quá nhiều, vẫn cực kỳ

đáng yêu như cũ.

Karen ôm mỗi đứa em họ của mình, ôm xong, anh mới nhận ra một vấn đề,

mình quên mất một thứ rất quan trọng…quà tặng! Người khác đi công tác một

chuyến thì đều sẽ nhớ mua đồ về cho người trong nhà, mình thế mà thật sự về

nhà mà hai tay trống trơn.

Thật sự là vừa nghĩ đến chuyện “Về nhà” thì trong đầu Karen đều là Thần Điện,

Giáo Đình … thật sự không để ý đến chi tiết nhỏ này.

Nếu gia tộc ở trong giới giáo hội thì ngược lại Karen có thể tuỳ ý lấy món đồ

trang sức nhỏ trên người ra mà đưa tặng, nhất là trong cái túi mà Kevin đeo,

quyền trục, Thánh khí các loại thì nhiều không kể xiết;

Nhưng vấn đề do lý niệm của ông nội là để những người khác trong gia tộc rời

xa giới giáo hội, mấy món trang sức nhỏ trên người mình cũng không thích hợp

để đưa tặng, ngược lại dễ mang lại những phiền phức không cần thiết cho người

trong nhà.

Không mang theo quà tặng, vậy thì tặng phong bì đi.

Karen đưa tay luồn vào túi, nhưng trong túi chỉ có phiếu điểm, không có Rupee,

thậm chí ngay cả Rael cũng không có.

Cuối cùng, Karen chỉ có thể có chút lúng túng nói:

“Thật có lỗi, quên chuẩn bị quà, về sau ta sẽ bổ sung cho mọi người.”

Người nhà đã “biết” về “tình trạng thật” của Karen bây giờ, trông thấy cảnh

Karen lúng túng, nhất là động tác luồn tay vào túi nhưng lại không lấy ra gì, để

mọi người càng tin chắc rằng, Karen sống ở ngoài không được tốt.

Cô Winnie vô thức sờ lên vệt nước mắt khóe mắt: Đứa trẻ đáng thương này sợ

là ngay cả vé tàu cũng là do vay tiền mới mua được.

Chú Mason: Đứa nhỏ này, có lẽ ngay cả tiền đón xe cũng không có, chỉ kịp thay

một bộ quần áo mới.

Minna nói: “Anh Karen, anh trở về cũng đã rất tốt rồi.”

Lunt phụ họa nói: “Đúng vậy.”

Connor đi theo sau chào hỏi: “Chị Minna, anh Lunt, chị Chris, chào mọi

người.”

“A, thật đáng yêu.”

“Thật đáng yêu quá.”

Minna và Chris lập tức đến ôm Connor.

Lunt đứng ở một bên cười khúc khích.

Connor nhìn Lunt, tò mò hỏi: “Bây giờ anh Lunt vẫn còn dùng tay sao?”

Lunt: “...”
Bình Luận (0)
Comment