“A a a!!!”
Vị nữ Trưởng Lão Thần Điện này hét thảm một tiếng, da thịt bắt đầu tan rã,
xương trắng lộ ra, quỳ sát trên mặt đất, pháp thân của bà ta cũng thay đổi mà trở
nên mờ nhạt đi một nửa, lộ ra vẻ uể oải vô cùng.
Dis đi vào cung điện, bên trong có một cái bệ khổng lồ, nơi này vốn là nơi cung
phụng Lưỡi Hái Chiến Tranh.
“Gọi Lưỡi Hái Chiến Tranh trở về.”
Lão Hoven rất nghe lời mà bắt đầu bao trùm trận pháp trên cái bệ này, nhưng
vẫn là tò mò hỏi: “Ngươi xác định nó có thể để ngươi sử dụng?”
Dis không có trả lời.
Rất nhanh, Lưỡi Hái Chiến Tranh được gọi về, xuất hiện sừng sững trên bệ.
Dis duỗi tay ra, nắm chặt nó, lần thứ nhất dùng sức nhưng không có thể đem nó
rút ra.
Lão Hoven cau mày nói: “Mức độ hoàn hảo của nó vô cùng cao, ngươi có biết
Trật Tự Thần Giáo các ngươi đã dùng bao nhiêu cấm chế lên trên nó không?”
Dis không trả lời, mà là bắt đầu dùng lực lần thứ hai, đồng thời truyền ý chí linh
hồn vào trong:
“Karen, đưa nó cho ông mượn.”
Rất nhanh, bên trong Lưỡi Hái Chiến Tranh truyền đến một tiếng đáp lại:
“Được rồi, ông nội.”
Bên ngoài, vòng vây lại được xác lập với trung tâm là toà cung điện này, Thiên
sứ 12 cánh đã xuất hiện ở ngoài cổng cung điện.
Lưỡi Hái Chiến Tranh bị Dis thuận lợi rút ra, lúc này lão Hoven mở to hai mắt
nhìn, hỏi:
“Rốt cuộc nó bị ai khống chế thế?”
Thiên sứ 12 cánh vừa đi vào cổng của cung điện thì Dis đã xuất hiện ngay trước
mặt, Thiên sứ lại giơ tấm chắn và dựng mâu lên.
Nhưng mà một luồng sáng màu đen vô tình lóe lên, tấm chắn của Thiên sứ xuất
hiện khe hở, cánh tay của hắn cũng nứt ra, sau khi cánh tay tách rời thì đến cơ
thể.
Thiên sứ, bị chém thành hai nửa.
Mới vừa tới trên ngôi sao này thì Trưởng hộ vệ Thần Điện bỗng cảm thấy
không ổn, cả người nhanh chóng lùi về phía sau, thay thế hắn thì là một người
khổng lồ mặc giáp vàng kim.
Nhưng người khổng lồ mới vừa giơ thanh chuỳ lên, chớp sáng màu đen thoáng
hiện, đầu của người khổng lồ vỡ ra, các loại bột nhão đủ màu sắc điên cuồng
phun ra.
Trưởng hộ vệ Thần Điện vẫn còn tiếp tục lui lại, bốn ngôi sao áp sát tới, bốn
pháp thân hiện ra liên thủ thi triển thuật pháp, nhưng mà, còn không chờ bọn
thuật pháp của bọn hắn hình thành thì Lưỡi Hái Chiến Tranh đã chém nát một
ngôi sao, trưởng lão ở trên đã mất đi ngôi sao che chở, lúc chuẩn bị thoát đi thì
lại bị chém thêm một nhát, pháp thân của hắn vào lúc này cũng bị cắt đứt.
Ngay sau đó, là cái thứ hai, thứ ba…
Tất cả những gì có ý đồ tới gần vây quanh Dis, bất kể là trưởng lão Thần Điện
hay vẫn là những con rối và yêu thứ kia đều bị Lưỡi Hái Chiến Tranh cắt gặt
một cách vô tình, chỉ có điều là đối với Trưởng Lão Thần Điện thì chỉ bổ nát
pháp thân của bọn hắn mà cũng không chém vào bản thể.
Thời gian dần trôi qua, vòng vây đã không còn tồn tại, con mồi bị vây kín khi
trước biến thành thợ săn đáng sợ nhất.
Vào lúc này, máu tươi và tiếng kêu rên biến thành thứ rẻ tiền nhất mà điên
cuồng bán tháo ở trên bầu trời.
Đây là lần thứ nhất mà rất nhiều trưởng lão Thần Điện gặp phải trường hợp như
vậy trong cuộc đời dài dằng dặc của mình, một “Người trẻ tuổi” trong mắt bọn
hắn, lấy một tư thái ngông cuồng đi vào Thần Điện, cầm lấy một món Thần khí,
không ngừng vung vẩy để rồi vô tình chà đạp tất cả sự kiêu ngạo tự tôn và cuộc
sống an nhàn vui sướng của bọn hắn trong Thần Điện ở dưới chân.
Trưởng hộ vệ Thần Điện ra lệnh lùi hẳn phía sau, đó là một con sư tử nổi giận,
đừng lại đến gần.
Tiên tri dừng bút viết, bởi vì hắn phát hiện bất kể mình có chúc phúc cường hoá
bao nhiêu thì cũng không có chút ý nghĩa nào trước lưỡi hái của đối phương.
Cuối cùng,
Dis cầm lưỡi hái trong tay xuất hiện ở trước mặt Thần Dụ Giả.
Thần Dụ Giả dừng cầu nguyện, phát ra một tiếng thở dài.
Dis hỏi:
“Vì sao không tiếp tục cầu nguyện đi? Là cảm thấy chủ ngươi đã từ bỏ ngươi
rồi sao?”
Thần Dụ Giả lắc đầu, hồi đáp:
“Chủ không có vứt bỏ chúng ta, ngươi cũng là tín đồ Trật Tự, có lẽ, chủ đang
che chở ngươi.”
“Phốc!”
Lưỡi hái đâm vào lồng ngực của Thần Dụ Giả, người hắn bị Dis đóng vào trên
bia đá phía sau, máu tươi mang theo ánh vàng kim ào ạt chảy ra, không ngừng
tràn xuống. Phía dưới bia mộ phát ra một giọng nói bất mãn:
“Nhóc con, ngươi làm bẩn giường của ta, chuyện giữa bọn trẻ các ngươi cũng
không nên quấy nhiễu đến chúng ta.”
Dis hoàn toàn không để ý đến những lời uy hiếp này, chỉ là cực kỳ bình tĩnh nói:
“Vậy các ngươi hẳn phải ngăn cản trước khi bọn hắn đến quấy nhiễu ta.”
Từng tòa bia mộ bắt đầu rung động, tựa như bị câu nói này của Dis chọc giận.
Nhưng thời gian dần trôi qua, loại rung động này lại khôi phục bình tĩnh, hiển
nhiên, bọn hắn vẫn lựa chọn khắc chế.
Dis rút lưỡi hái ra, cơ thể của Thần Dụ Giả trượt xuống đất, hắn không có để ý
vết thương của mình, mà là kinh ngạc nhìn về phía trái tim của mình đã bị lưỡi
hái móc ra ngoài.
“Ngươi …ngươi muốn đi…”
Dis biến mất khỏi chỗ này mà đi đến toà cung điện ở khu vực trung tâm nhất
của Thần Điện, nơi này là Trật Tự Thần Điện bên trong Trật Tự Thần Điện.
Trái tim của Thần Dụ Giả bị Dis giơ lên, cửa lớn Thần Điện từ từ mở ra, Dis đi
vào.
Bên trong bức tường trang nghiêm là một cái hố sâu không nhìn thấy đáy.
Xung quanh hố sâu là vô số đài cao, trên mỗi đài cao lại có vô vàn thẻ bài thân
phận, dưới mỗi một tấm thẻ bài thân phận đều có quần áo và vật dụng cá nhân
được sắp xếp chỉnh tề.
Lão Hoven khiếp sợ nhìn xem nơi này: “Đây là mộ chôn quần áo của các
Trưởng lão Trật Tự Thần Giáo? Vậy cái hố này là…”
Dis đáp: “Là nơi hiến tế của Trưởng lão Trật Tự trước khi sinh mệnh kết thúc.”
Ngày bình thường, các trưởng lão trong Thần Điện sẽ dựa theo trình tự mà chia
tổ tiến vào nơi này tiến hành cung phụng sức mạnh Trật Tự; Đợi đến khi cảm
giác được sinh mệnh của mình đi đến hồi cuối thì sẽ đem bản thân cùng với
mảnh vỡ Thần cách ném xuống.
Nơi này, đúng là nơi gần với Thần nhất, bởi vì Thần thông qua nơi này để “ăn”.
Lão Hoven không dám tin nói: “Thần Trật Tự của các ngươi, thế mà thật, thật
đang ăn … đang ăn bọn hắn!”
Dis quay người, đi ra khỏi cung điện, bước ra phía ngoài.
Cái Lưỡi Hái Chiến Tranh mang theo trái tim dính máu kia bị tuỳ ý ném sang
một bên, sau đó Dis ngồi xuống trên bậc thang.
“Dis, ta thật không biết rốt cuộc Trật Tự Thần Giáo các ngươi làm sao chịu
đựng được!
Những Thần Giáo khác sẽ chỉ nuôi nhốt nhân loại, thu hoạch tín đồ phổ thông,
nghiêm trọng nhất quá đáng nhất cũng chỉ ra tay với thần quan cơ sở, nhưng đến
cấp bậc của Trưởng Lão Thần Điện thì đã có Thần tính, có được phẩm chất xấp
xỉ với Thần, xem như những kẻ đứng dưới chân Thần.
Kết quả, vẫn phải biến thành đồ ăn của Thần Trật Tự các ngươi.
Suy đoán của ngươi là đúng, Dis, là heo bị nuôi nhốt đúng như lời ngươi nói,
đây chính là phương thức mà chủ các ngươi đối đãi với các ngươi, quá bất hợp
lý, quá hoang đường.
Này, ngươi không phẫn nộ sao, Dis?
Vì cái gì ta không thấy được vẻ phẫn nộ gì từ trên sắc mặt của ngươi?
Trời ạ, thật sự là không thể nào hiểu được, cái Thần Điện này vậy mà vận
chuyển nhiều năm như vậy, bọn hắn vì sao không tạo phản?”
“Bởi vì…”
Dis dừng một chút, tiếp tục nói:
“Bọn hắn là tự nguyện.”
Chương 3047: Karen người nối nghiệp (1)
Đại tế tự cười.
“Ha ha.”
“Ha ha.”
“Ha ha.”
Một Đại tế tự đang ngồi đọc sách, thỉnh thoảng lật trang; một Đại tế tự thì đang
cầm điếu xì gà, phun ra sương mù; còn có một Đại tế tự lại đang xem xét tình
báo mới nhất mà thông báo.
“Xem ra ta đã đánh giá thấp thực lực của vị kia và cũng đã đánh giá cao thực
lực của Thần Điện.”
“Chắc là mấy lão già ở trong Thần Điện cũng không tỉnh lại để giải quyết.”
“Nếu như chợp mắt xoay người là có thể giải quyết vấn đề, ngươi nghĩ bọn hắn
sẽ không tỉnh dậy sao, trên bản chất thì vẫn là vì cảm thấy nếu không hoàn toàn
thức tỉnh thì sẽ không giải quyết được vấn đề … hoặc là cho dù có hoàn toàn
thức tỉnh cũng không thể giải quyết được mà thôi.”
“Trừ việc đó ra thì ở phố Mink còn có sự xuất hiện của một vị Thần linh thật sự,
không phải phân thân ảo ảnh, không phải dấu ấn tinh thần, thật không ngờ tới
đến rằng vị Thần thứ nhất trở về thế mà lại là hắn.”
“Không, hắn có phải là Thần đã trở về hay không cũng chưa chắc, sự ngăn cản
của chủ ta vẫn còn chưa sụp đổ, nhóm Thần đầu tiên quay trở về chỉ có thể là
hai vị Thần Sinh Mệnh và Ogurev của giáo ta sắp giáng lâm ở vùng biển đen
trong Vườn Sinh Mệnh mà thôi, đương nhiên, nếu như trong quá trình tự giết
lẫn nhau mà vẫn còn tồn tại một vài Thần linh khác thì cũng có thể sẽ cùng trở
về theo.”
“Cho nên, vậy vị Thần này xuất hiện từ đâu? Chẳng lẽ là vẫn luôn ẩn nấp, chờ
đợi thời cơ xuất hiện?”
“Nếu thật sự muốn trốn cho thật kín thì Thần Địa Huyệt, Chủ Thần của Địa
Huyệt Thần Giáo mới hẳn là kẻ sẽ trốn kín; trước đó ta đã nghi ngờ rằng có phải
Thần Địa Huyệt đã dự báo được cái kỷ nguyên Chư Thần không hiện thế này từ
cả một kỷ nguyên trước nên đã sớm chuẩn bị ẩn nấp hay không.”
“Đúng vậy, nếu mà bây giờ liên tưởng đến quan hệ tốt đẹp giữa chủ ta và Thần
chi nhánh của Địa Huyệt năm xưa, rất khó để không nghi ngờ rằng là do nhận
lệnh từ Thần Địa Huyệt ý, giữa Thần linh với nhau thì cũng là dùng ân tình để
thoả hiệp.”
“Vậy thì vị Thần xuất hiện trước mắt thì sao, nếu như không phải ẩn nấp vậy thì
hắn giáng lâm bằng cách nào.”
“Ta cảm thấy có khả năng vẫn là có quan hệ với chủ ta, Ogurev và Thần chi
nhánh của Trật Tự chúng ta đã phản bội, tăng tốc bước chân trở về của Chư
Thần, nói không chừng chủ ta cũng sẽ bởi vậy mà bố trí trước.
Nếu không thì ngươi cũng sẽ không thể nào giải thích được vì sao vị Thần này
sẽ chỉ xuất hiện ở phố Mink, vả lại còn rõ ràng đứng ở bên phe vị kia.”
“Việc này sẽ có câu trả lời rất nhanh thôi, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ đến Thần
Điện, đến lúc đó xem xét thái độ của vị kia thì sẽ có thể tìm hiểu được thái độ
của vị Thần kia, ta cảm thấy, vấn đề có thể sẽ càng đơn giản hơn một chút,
không cần truy vết quá khứ đến cùng, suy nghĩ cho hiện tại là được rồi.”
“Vậy gọi cái tên Karen kia về để hỏi cho rõ ràng hơn?”
“Không, sự kiện phố Mink còn cần hắn đi phụ trách kết thúc công việc.”
“Chuyện bên phía Verden đã làm xong, ta thấy không cần để hắn vội vã trở về
báo cáo, để hắn cũng đến phố Mink trước đi, hỗ trợ cho tiểu Verden một chút.”
“Tiểu Verden sao, ha ha, sao ta chẳng nhìn ra được hắn giống Verden ở chỗ nào,
ngược lại là trong vài thời điểm ta cảm thấy hắn giống chính bản thân ta.”
“Cho nên, hắn có phải thật sự là cô nhi không?”
“Này, đừng quên xuất thân của cái vị đã đi vào Thần Điện kia cũng chỉ là từ một
thế gia Thẩm phán quan trong giáo, ở trong mắt chúng ta thì loại xuất thân này
cũng không khác biệt với cô nhi là bao.”
“Được rồi, không tán gẫu nữa, đã sắp đến Thần Điện, sự việc đã bị thúc đẩy đến
mức độ này thì tiếp theo phải xem xem ta có thể xử lý không, ta thật rất muốn
gặp hắn. Các ngươi, đi trước một bước đi.”
“Ừm.”
“Được.”
Hai Norton nhẹ gật đầu, sau đó từ dùng tay đập vào trán mình, không chút do
dự tự sát.
Sau khi tự sát, cơ thể của bọn hắn bắt đầu hòa tan hoá thành máu tươi rồi lại hội
tụ vào trong cơ thể của vị Norton đang đọc sách kia.
Norton để sách xuống, đứng người lên, sửa sang lại thần bào Đại tế tự trên
người một chút.
Cuộc thảo luận khi nãy có thể hiểu như suy nghĩ trong nội tâm của hắn, chỉ có
điều là suy nghĩ này có hơi “Tả thực”.
Mà phân thân của hắn có thể dứt khoát tự sát không phải là bởi vì hắn khống
chế tốt, càng không phải là bởi vì phân thân của hắn không có ý thức bản thân,
nếu không có ý thức của bản thân thì loại “Thảo luận” này cũng sẽ không tổn
tại;
Nguyên nhân thật sự là do tư duy ý thức bản thân quá cao, đôi bên đều tán đồng
mục tiêu và lý tưởng của nhau, cho nên có thể hi sinh chính mình không chút do
dự.
Bản thể và phân thân đối với Norton vốn không có gì khác biệt, có lẽ, bản thể
thật sự cũng đã sớm tự sát rồi hay không thì cũng khó nói.
Xe dừng.
Đại tế tự bước ra, Đoàn trưởng Daan đang đứng chờ sẵn dưới bậc thang.
“Vất vả cho ngươi.”
“Không có gì vất vả, thưa Đại tế tự.”
Kỵ Sĩ Đoàn đang trú đóng ở ngoài Thần Điện này cũng không phải Kỵ Sĩ Đoàn
do Daan chỉ huy từ trước, nhưng vẫn có thể thay đổi Đoàn trưởng tạm thời,
đồng thời có thể không quan tâm đến tín hiệu cầu cứu đang được Thần Điện
không ngừng phát ra.
Trong này đã thể hiện ra việc phe phái của Đại tế tự nắm giữ quyền lực của
Giáo Đình một cách sâu sắc, chặt đứt cánh tay nối dài ra bên ngoài của Thần
Điện, không chỉ riêng là một sự hình dung trừu tượng.
Cũng ví như lần này, Thần Điện có nổi điên thì cũng không cách nào điều động
hay tổ chức một lực lượng nào của Giáo Đình.
“Mở Cổng đi.”
“Vâng, Đại tế tự.”
Daan lập tức ra lệnh, trên trăm người khổng lồ mặc giáp đang kéo mở Cánh
Cổng Trật Tự
Đúng vậy, không sai, sau khi biết vị kia thành công tiến vào Thần Điện thông
qua hình chiếu của Cánh Cổng Trật Tự, Đại tế tự lập tức ra lệnh “Đóng cửa”.
Để cho cuộc náo loạn này bị đóng kín trong Thần Điện theo đúng nghĩa đen.
Nếu là những Thần Giáo khác thì đây quả thực là hành vi không thể tưởng
tượng nổi, Giáo Đình lại dám phong toả cổng của Thần Điện, đương nhiên, xem
như đặt ở trong Trật Tự Thần Giáo thì cũng là lần đầu tiên sau bao năm tháng
dài đằng đẵng.
Trước đó cho dù Đại tế tự và Thần Điện có mâu thuẫn thì cũng không đến mức
độ động tay vào xích sắt. Nhưng Norton lại không quan tâm.
Đứng trước Cánh Cổng Trật Tự, thậm chí hắn cảm thấy cánh cổng này hơi quá
lớn, còn không bằng triệt để khóa lại, mở ra một cái cửa nhỏ từ bên trong hoặc
trận pháp dịch chuyển để duy trì một lối ra vào cơ bản.
Dù sao bên trong Thần Điện vô cùng rộng lớn, hơn nữa còn có những tiểu thế
giới, các loại môi trường tự nhiên đều có, các trưởng lão hoàn toàn có thể ở bên
trong tự cung tự cấp, muốn bữa ăn ngon thì cũng có thể đi săn.
Chờ đến lúc Giáo Đình cần, đưa một cái danh sách hoặc yêu cầu số lượng đến,
bên trong Thần Điện lại sắp xếp để những trưởng lão tương ứng dịch chuyển ra
là được rồi.
Những ảnh hưởng và giao tiếp dư thừa kia thì đều không cần thiết và cũng
không có ý nghĩa, quá nhiều vầng sáng cũng chỉ sẽ để cho bọn hắn bị mê mang,
loại cuộc sống bị ngăn cách hoàn toàn tay làm hàm nhai này ngược lại sẽ càng
dễ kích hoạt “Sự hoang dã” của các trưởng lão, có tác dụng giúp đảm bảo năng
lực chuyên nghiệp và duy trì trạng thái chiến đấu, dù sao thì nuôi nhốt cũng đâu
tốt bằng thả vườn.
Cánh Cổng Trật Tự được mở ra, đầu tiên là quân trận chỉnh tề tiến vào, sau đó
là kỵ binh và chim ưng theo vào, nhanh chóng mở rộng khu vực khống chế.
Đại tế tự đi vào Thần Điện, khi hắn trông thấy cảnh tượng hỗn loạn và tàn phá
trong Thần Điện, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười mỉm.