“Ồ, sao lại ghi chép lại chuyện này?”
Hiển nhiên là Connor còn không biết rõ ràng công năng mới của món đồ chơi
này.
Karen thì hơi nghi ngờ một chút, theo lý thuyết thì hẳn là Người Cầm Roi sẽ
không rảnh rỗi không chuyện gì làm, cố ý đến trước mặt Ranedal để tìm chút
cảm giác tồn tại.
Xem như tò mò muốn nhìn thấy Thần thì đứng ở xa xa nhìn một chút cũng là
được rồi, mọi người đến vườn thú xem sư tử cũng biết sẽ được ngăn cách bởi
một hàng rào sắt, mà không phải chạy vào đi tương tác với sư tử.
Người Cầm Roi làm việc luôn luôn cẩn thận, hành động khác thường lần này là
bởi vì hắn hiểu lầm chuyện gì sao?
Karen mím môi, vẫy vẫy tay với Dinah: “Dinah.”
“Quân đoàn trưởng, xin ngài dặn dò.”
“Tìm một ít quả cầu thuỷ tinh ghi lại cảnh tượng này, sau đó truyền đến trong
quân đoàn, lại phát một phần cho bên Tuần Báo Trật Tự, để tất cả mọi người
thưởng thức một chút phong thái bình tĩnh của Người Cầm Roi chúng ta khi đối
mặt với Thần linh.”
“Vâng, quân đoàn trưởng.” Dinah lại hỏi, “Ngài còn có chuyện gì khác cần dặn
dò không, quân đoàn trưởng?”
“Đây chính là nhiệm vụ chủ yếu, chúng ta muốn loại bỏ ảnh hưởng trái chiều
mà chuyện này gây ra ở trong và ngoài giáo, ngươi nghĩ rằng ta chỉ đang có ý
nịnh bợ cấp trên sao?”
“Không, không, không, không phải, ta đã hiểu, thưa quân đoàn trưởng!”
Dinah đi đến trước mặt Connor, mỉm cười mà hỏi thăm: “Đi cùng chị một
chuyến nhé?”
“Ngươi cầm đi đi, xài xong rồi trả lại cho ta là được.”
Connor đưa bảo thạch cho Dinah.
Dinah sửng sốt một chút, cô không nghĩ tới Connor sẽ rộng rãi như vậy.
Mặc dù cô là con gái nuôi của Đại tế tự, thân phận tôn quý, nhưng trên mặt đãi
ngộ thực tế thì thật đúng là không sánh bằng Cốt Long, cái cặp sách nhỏ mang
trên người đã là một món Thần khí, nói về đãi ngộ thầy giáo và kiến thức học
tập thì càng là xa hoa.
“Ta dùng xong sẽ trả lại ngay.”
Chờ đến khi Dinah rời khỏi, Karen sờ lên đầu Connor: “Chúng ta đi dọn dẹp nơi
này thôi.”
Karen lại quay về kết giới, sau khi phát ra tín hiệu không bao lâu, Alfred và
Wilker đã đến bên người Karen, trước đó anh đến cũng là vì gọi bọn họ, không
nghĩ tới trông thấy Người Cầm Roi đang “Nhắm mắt đối mặt” với Ranedal, chỉ
có thể đưa Người Cầm Roi đi trước rồi mới tiến vào.
Alfred bẩm báo nói: “Thiếu gia, tất cả Trưởng Lão Thần Điện bị thương đều đã
được thu xếp tốt, mặc dù tình trạng bị thương quả thật rất nghiêm trọng, nhưng
còn không có nguy hiểm tính mạng, có thể chuyển đi bất cứ lúc nào. Mặt
khác…đây là thư của ngài Hoven đưa cho thiếu gia.”
Alfred lấy một trang giấy ra từ trong ngực, rìa tờ giấy phát ra hào quang vàng
óng.
Karen vừa nhận lấy tờ giấy vừa nói: “Ông Hoven đưa cho ngươi lúc nào?”
“Lúc thuộc hạ trở về nhà một chuyến thì tìm được nó ở trên bàn trong phòng
sách lầu ba. Đây nhất định là do ông Hoven cố ý để lại cho ngài, có thể dùng
như một trận pháp truyền tin cầm tay, ngài cũng có thể dùng trận pháp bằng
phương thức viết, viết lên trên để trả lời.”
Đầu ngón tay Karen phát ra ánh sáng màu xanh lam, mở phong ấn trên trang
giấy ra, chữ viết hiện ra, sau khi xem xong thì Karen nhíu mày:
“Ông nội muốn đến di tích Vĩnh Hằng.”
Wilker kinh ngạc nói: “Không quay lại sao?”
Alfred nói: “Sau khi đi thì hẳn là sẽ trở về, chắc chắn không tốn thời gian quá
lâu.”
“Ông nội nói sẽ trở về trước khi Vườn Sinh Mệnh phát sinh biến dị.”
“Lão gia Dis sẽ giúp chúng ta ngăn cản Thần linh.”
Đã biết được sẽ có ít nhất hai vị Chủ Thần trở về từ vùng biển đen ở Vườn Sinh
Mệnh, mà mặc dù Ogurev chỉ là Thần chi nhánh, nhưng thực lực của Thần chi
nhánh Trật Tự có đôi khi có thể so sánh với Chủ Thần.
Đó chính là ba vị Chủ Thần, đằng sau nói không chừng còn có một số Thần linh
khác cùng trở về.
Sự chênh lệch giữa Thần linh và Thần linh còn lớn hơn giữa người và người,
đừng nhìn Ranedal bây giờ tràn đầy uy thế Thần linh, nhưng trong kỷ nguyên
trước thì hắn chỉ có thể đi làm bao tay trắng cho Chủ Thần, làm chân chạy việc.
Trật tự Kỵ Sĩ Đoàn đối phó với Thần linh hẳn là không có vấn đề, nhưng Chủ
Thần… nếu như phe mình không có Thần linh thì áp lực sẽ vô cùng to lớn.
Karen nói: “Để Ranedal biến trở về đi, có thể dọn dẹp rồi.”
“Thiếu gia, quyết đấu giữa Pall và Siti còn chưa kết thúc.”
“Bọn họ còn muốn đánh bao lâu? Đi truyền một lời, đừng chơi quá lâu, một là
trả thù trút giận rồi thả đi hoặc là dứt khoát giết chết.”
Lần này có rất nhiều Trưởng Lão Thần Điện trọng thương, nhưng không có ai
thật sự chết, nếu Pall thật sự muốn Siti chết, Karen cũng có thể tiếp nhận, dù sao
trong kế hoạch của mình mong muốn vẫn có “Chỉ tiêu chết”.
“Ông nội ra tay vẫn rất nhẹ nhàng, Thần Điện chẳng chết một ai.”
“Thiếu gia, ta nghĩ, lão gia Dis là đang xem bọn họ như tài sản tương lai của
thiếu gia.”
“Vậy ngươi giúp ta thay đổi vị trí tài sản đi, Alfred.”
“Được rồi, thiếu gia, thuộc hạ sẽ sắp xếp bàn giao các Trưởng Lão.” Lúc này
Wilker cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Vậy thì… Bộ trưởng, thầy của ta thì sao?”
“Tạm thời không thể thả thầy của ngươi, hắn biết thân phận thật của ta, dù sao
hắn đã sống một khoảng thời gian rất dài ở phố Mink, dứt khoát tiếp tục ở lại
đây thêm một khoảng thời gian nữa đi, chờ ông nội trở về.”
Wilker đề nghị: “Trước tiên có thể giết thầy của ta, sau đó lại thức tỉnh…”
Alfred nghe vậy không khỏi cười nói: “Ngươi thật đúng là một đứa học trò hiếu
thuận.”
Wilker đương nhiên nói: “Ta là đang mưu cầu phúc lợi cho thầy của mình.”
Lời này quả thật nói không sai, Rasma đã từng làm Đại tế tự, bây giờ đã là
Trưởng Lão Thần Điện, nếu còn muốn lên nữa thì có thể đi chết là vừa.
Karen không nói chuyện.
Alfred lập tức hiểu ý, nói:
“Rasma có chút đặc thù, chúng ta không cần thiết chỉ vì khống chế hắn mà phải
giết rồi lại thức tỉnh.
Mặc dù chưa từng thí nghiệm, nhưng số lượng mà thiếu gia có thể đồng thời
duy trì “Phục sinh” hẳn là có hạn chế, nếu không thì Thần Trật Tự đời trước
cũng sẽ không chỉ có 12 Kỵ Sĩ Trật Tự, mà chúng ta, số lượng quan tài còn lại
cũng đã không nhiều lắm, cần giữ lại để sử dụng vào lúc quan trọng hơn, bằng
không thì phải loại bỏ người cũ thu người mới, như vậy cũng không tốt.”
Wilker nhẹ gật đầu, tỏ ra là đã hiểu.
Nhưng trong lòng thì có chút thổn thức, lúc đầu thì những người như Bá tước
Recar, phu nhân Gandiro đều có thể trực tiếp tiến vào quan tài, hiện tại, ngay cả
thầy của mình cũng không có tư cách nằm vào.
Karen đưa cả thẻ bài thân phận của mình và của Người Cầm Roi cho Alfred:
“Chuyện kế tiếp, ngươi xử lý đi, ta còn có việc cần đi sắp xếp một chút.”
“Xin ngài yên tâm, thiếu gia.”
Connor thấy Karen muốn đi, đưa tay kéo nhẹ ống tay áo Karen: “Ta muốn đi cổ
vũ cho chị Pall.”
“Vậy ngươi đi đi.”
“Không có việc gì sao?” Connor vẫn nhớ chức trách của mình.
“Không có việc gì, ta cũng không đi xa.”
Karen rời khỏi kết giới, quay về nơi bờ sông kia.
Ukunga đang nằm ở bờ sông, trên người có ánh sáng màu trắng nhu hoà hiện
lên, đang tiến hành chữa trị, đầu của hắn thì bị đang bị bỏ trên đống bùn.
Neo ngồi ở chỗ đó ngồi đối mặt trò chuyện.
“Có thể trông thấy ngươi khi sự sống đi đến hồi cuối, Philias à, ta rất vui
mừng.”