Số 13 Phố Mink

Chương 302

Ngọn nến, tiếp tục cháy.

Hai tay của Karen chống vào lưng ghế, đầu ngẩng lên.

Phía trên thỉnh thoảng có hơi nước bốc lên từ trước đó, lúc này ngưng tụ thành

giọt nước, rơi xuống khuôn mặt của anh.

Bốn chân của Kim Mao bò rạp xuống đất, cằm dán xuống cái đệm, đầu lưỡi lè

ra, bụng phập phồng, thở hổn hển.

Sau khi Pall kể lại chuyện xảy ra vừa nãy, rồi lặng lẽ bắt đầu chải vuốt cái đuôi

của mình.

Một người, một mèo, một chó, lại chìm vào sự yên tĩnh của một khoảng thời

gian rất dài.

Cuối cùng,

Karen hít sâu một hơi, ngồi thẳng người.

Thực ra, sau khi hoàn thành tịnh hoá, anh vẫn chưa cảm nhận được các phương

diện như thị lực và thính lực của mình có thay đổi gì, nhưng cách cảm nhận của

anh với thế giới này thực sự thay đổi.

Hình như có thêm một chiếc kính lọc, bạn có thể cảm nhận được một vài “sắc

thái” vốn không tồn tại, đương nhiên, chiếc kính lọc này không phải đeo vào

mắt của mình, mà nó ở trong lòng mình.

Thế giới vẫn là thế giới đó, bạn vẫn là bạn, điều khác là, trước đây bạn vốn lạnh

lùng và tiếp xúc trực tiếp, bây giờ bắt đầu sinh ra một loại cộng hưởng như

được bầu không khí nhuốm lên.

Có lẽ loại cảm giác này còn có thể sử dụng một cách cụ thể hóa, ví dụ như thuật

pháp giáo hội kỷ luật cơ bản, ví dụ như những cuốn sổ ghi chép của Ông Hoven

đưa cho mình.

Nhưng hiện tại, Karen tạm thời không nghĩ đến những tâm tư này.

“Cho nên, lúc trước thật sự là… suýt nữa chơi sạch rồi sao?”

Pall chớp mắt, rất thành thật trả lời: “Không có suýt nữa, là thực sự chơi sạch

rồi, bởi vì sự việc đã thoát khỏi sự kiểm soát của ta, nhưng cũng may chỉ kinh

sợ chứ không nguy hiểm.”

“Lúc này, tôi nên nói gì?” Karen hỏi: “Cảm tạ Thần Kỷ Luật phù hộ hay là Thần

Ánh Sáng phù hộ?”

Pall quẫy cái đuôi của mình, xác nhận cái đuôi đã trở lại bình thường, nói: “Đây

chính là thực tế trong giới, rất nhiều lúc, thực ra chúng ta đều đi vào ranh giới

giữa sự sống và cái chết, cho dù không có sự ảnh hưởng của kẻ địch bên ngoài,

trong quy trình theo đuổi tiến bộ, mình cũng rất dễ bị mê hoặc, thậm chí là tự

hòa tan.”

“Lần sau, cô có thể thông báo trước với tôi, ban đầu tôi thực sự cho rằng mình

đang trải nghiệm tịnh hóa, còn ngạc nhiên tịnh hóa lại nguy hiểm như vậy, thậm

chí cảm thấy nếu đây là tịnh hóa, mỗi năm sẽ có khoảng chín mươi phần trăm

tín đồ trở lên sẽ chết trong quá trình tịnh hóa.”

“Ta không đoán trước được sẽ như vậy, ta nghĩ, có lẽ Dis cũng không đoán

trước được, chỉ có thể nói lần này cũng là lời nhắc nhở cho chúng ta, lần sau bất

kỳ chuyện gì liên quan đến thần, đều không được dùng tư duy logic bình thường

để suy đoán.

Cho nên, xin lỗi Karen, bởi vì nó vượt qua sự hiểu biết của ta, cho nên ta đoán

nhầm sự nguy hiểm của nó.”

“Cái đó, là nguyên nhân khiến cô biến thành con mèo sao?” Karen hỏi.

“Không phải, nếu không phải không có nó, có lẽ ngay cả cơ hội biến thành mèo,

ta cũng không có.” Pall lắc lắc cái đầu: “Nhưng chuyện xảy ra ban đầu, bây giờ

nói đến cũng không có ý nghĩa gì, điều quan trọng nhất là, người ra tay với ta

ban đầu đã chết rồi.”

“Ồ.”

Karen đứng lên.

Pall nhảy lên trên vai Karen, vươn móng vuốt sờ mặt của anh, nói:

“Lấy lại tinh thần, bây giờ cậu là một thần bộc quang vinh, một vị thận bộc

được đích thân Thần Kỷ Luật giúp hoàn thành tịnh hóa, cậu phải vui lên, hưng

phấn lên!”

“Có gì khác nhau?” Karen hỏi: “Bây giờ tôi không có cảm giác đặc biệt gì.”

“Giống như học từ đơn hồi tiểu học, tất cả mọi người đang học, khi kiểm tra,

cậu được một trăm điểm, bạn học khác cũng một trăm điểm, nhưng đó là bởi vì

đó đều là những thứ được quy định trong bài thi.

Nhưng trên thực tế, trong khi bạn học của cậu còn đang ghi nhớ từ đơn và cụm

từ cần thiết để đi thi, thì trong đầu của cậu đã học thuộc lòng ‘Từ điển Markle’

rồi.

Thậm chí tôi cảm thấy có lẽ còn khoa trương hơn việc này, không chỉ là từ điển,

còn có các loại văn chương tiểu thuyết xuất sắc, cậu cũng học thuộc cả rồi.

Thần bộc giống như học sinh tiểu học, trong tình huống nội dung bài thi bị hạn

chế, không thể nhìn ra khoảng cách chênh lệch giữa cậu và bạn học của cậu.

Nhưng đợi khi cậu lên trung học, sự chênh lệch có thể được hiện ra một cách rõ

ràng.

Đương nhiên, chắc chắn còn có hiệu quả đặc biệt khác, nhưng cần cậu tự đi

nghiên cứu, giống như Mary sắp xếp cho Minna và Lunt vào lớp cảm hứng hồi

học tiểu học vậy, nói không chừng cậu có thể phát hiện ra thiên phú và điểm

sáng bất ngờ của mình đấy?”

“Ta hiểu rồi.” Karen gật đầu, đưa tay lắc chiếc ghế, cuối cùng Kim Mao nằm

dưới chiếc ghế chậm rãi bò ra: “Sao nó lại biến thành như vậy?”

Karen cảm thấy mình mới là người mệt nhất, nhưng con chó này, giống như vừa

trải qua mười lần tịnh hóa, đã suy sụp hoàn toàn rồi.

“Nó bị dọa sợ, Tà Thần mà, chính là như vậy. Phải biết rằng trong chuyện kể

thần thoại của các tôn giáo chính thống, trong hai kỷ nguyên gần nhất, đầu tiên,

là Thần Ánh Sáng thích phán định nhất là ‘Tà Thần’;

Sau này, chính là Thần Kỷ Luật khởi dậy, mỗi lần trước khi chém giết thần linh,

đều sẽ đặt tên cho bọn họ là ‘Tà Thần’.

Cho nên, nó giống như một con chuột, bỗng nhiên gặp phải hai con, ấy…”

Pall cau mày, tiếp tục nói: “Ta muốn đổi cách so sánh.”

“Không cần.” Karen cắt ngang lời của Pall, chỉ vào hồ nước trước mặt nói: “Cái

đó có phải lãng phí rồi không?”

“Cậu đã nhặt được vàng rồi, còn để ý những hạt cát?”

“Không phải, cô đã nói trước là ba ngày ba đêm.”

“Ta vốn tưởng là ba ngày ba đêm, nếu không, cũng sẽ không nhờ yêu tinh radio

giúp đưa cơm đúng giờ, bảo chó ngu phụ trách nhận.”

“Chúng ta còn bảo người ta… còn bảo người của nhà cô cải tạo khán phòng ra

hồ chứa nước, còn lãng phí bao nhiêu nhân lực vật lực thu mua nhiều nước

thánh như vậy.

Ba ngày ba đêm biến thành hai tiếng thì cũng thôi đi, ao nước thánh này cũng

chỉ dùng một chút.”
Bình Luận (0)
Comment