Số 13 Phố Mink

Chương 3021

Giọng nói biến mất, bóng tối tan đi.

Dis ngẩng đầu, hắn phải tranh thủ thời gian rời khỏi Thần toạ, bởi vì không chỉ

có lão Hoven không kiên trì được quá lâu, chính bản thân Dis cũng cảm thấy vô

cùng mệt mỏi.

Hai vị bá chủ kỷ nguyên hùng mạnh kia là lợi dụng quy tắc Thời Gian để tiến

hành giao lưu vượt kỷ nguyên, mà Dis làm người dự thính không chỉ cần phải

gánh chịu áp lực đáng sợ trên lý luận mà sẽ càng bị quy tắc thời gian phản phệ

lại.

Nếu như nguyên nhân trước thì còn có thể gánh vác được vậy thì thứ ở đang

chờ đợi hắn ở đằng sau rất có thể sẽ là sự ô nhiễm của Thời Gian mà ngay cả

Thần linh cũng phải sợ hãi.

Nhưng mà khi Dis mở mắt ra, lúc chuẩn bị đứng dậy thì Dis bỗng nhiên trông

thấy ở đằng trước mặt mình có một bóng người vĩ ngạn.

Hắn rõ ràng đã rời đi, cũng bởi vì hắn đã rời đi cho nên chiều không gian này

mới có thể chấm dứt việc ngưng đọng, lão Hoven mới cần cố gắng toàn lực để

duy trì.

Nhưng bây giờ, hắn lại xuất hiện ở nơi này.

Là do lão Hoven cố gắng quá mức nên để cho cảnh tượng trước đó lại hiện ra

nữa sao?

Nhưng cho dù lào ông bạn già đã quen biết cả nửa đời người, dù cho Dis rất có

lòng tin về năng lực của lão Hoven, nhưng Dis vẫn không cho rằng lão Hoven

có đủ khả năng để làm đến mức đó.

Với những sự việc liên quan đến Thần Trật Tự thì xem như là chính bản thân

Thần Nguyên Lý đến đây cũng không thể cưỡng ép can thiệp vào.

Như vậy thì chỉ còn một khả năng…hắn rời đi, sau đó, hắn lại quay trở về.

Thần là cao ngạo, phần lớn bọn hắn đều có tính cách lạnh nhạt, cấp độ sinh

mệnh cực cao để bọn hắn rất khó có tình cảm như con người, Thần bá chủ của

một kỷ nguyên thì càng như vậy.

Mà loại động tác rời đi rồi lại quay về này rõ ràng không phù hợp với phong

cách hành vi của hắn, chỉ có thể là vì nguyên nhân nào đó đã thúc đẩy hắn trở

về.

Thần Trật Tự đưa tay ra về phía Dis.

Lúc này, Dis đang ra sức để đứng dậy, có thể nghĩ được rằng một khi tay của

Thần Trật Tự chạm đến thì cho dù chỉ là đẩy nhẹ một cái cũng đủ để cho Dis

ngồi trở lại Thần toạ.

Đây chính là sự hùng mạnh của một vị bá chủ kỷ nguyên, thậm chí hắn có thể

giết người xuyên qua rào cản của một kỷ nguyên.

Mặc dù trong việc này có quá nhiều nhân tố trùng hợp thúc đẩy cùng với tác

dụng tự hoàn cảnh đặc thù, nhưng trong chớp mắt đó thì quả thật hắn có thể làm

được vậy.

Nhưng mà động tác đẩy kia cũng không xuất hiện.

Tay của Thần Trật Tự bắt lấy bả vai Dis, làm động tác nhấc về phía sau.

Dis không có cảm giác được ngón tay của đối phương, quần áo cũng không xuất

hiện một chút nếp nhăn nào, nhưng có một nguồn lực vô hình xuất hiện đã kéo

hắn ra khỏi Thần toạ.

Lão Hoven hô lớn: “Trời ạ, sao hắn lại quay trở về rồi?”

Vừa dứt lời thì áp lực đáng sợ lại xuất hiện, cơ thể của lão Hoven bị ép phải nén

lại, cuối cùng chui vào bên trong bút ký.

Quyển bút ký kia lơ lửng giữa không trung, chờ đến khi Thần Trật Tự xuất hiện

ở trước mặt nó thì nó giống như là một con yêu thú có linh trí mà bắt đầu kêu

rên theo bản năng.

Thần Trật Tự đặt tay lên quyển bút ký.

Chỉ trong nháy mắt thì chiều không gian sắp phải sập đổ khi nãy lại tiến vào

trạng thái ngưng đọng.

Dis bước tới, quyển bút ký Nguyên Lý kia bị xê dịch đến trước mặt, mà tay của

Thần Trật Tự vẫn đặt lên trên trang bìa, nhưng lại chỉ bao trùm một nửa.

Sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, Dis mở miệng nói:

“Ta hiểu ý của ngươi, Hoven, phối hợp với hắn.”

Dis duỗi tay mình ra rồi đặt lên một nửa còn lại của quyển bút ký.

Các trang giấy vàng óng trong quyển bút ký Nguyên Lý bắt đầu điên cuồng tràn

ra ngoài, bọn chúng tiến hành bao phủ bốn phía xung quanh, từng đoạn văn tự

hiện lên ở phía trên với tốc độ khó mà tin nổi.

Lúc Thần Trật Tự đi vào tòa cung điện này thì đã để ý đến ánh mắt đang nhìn về

phía mình cách đó không xa phân tách bởi một kỷ nguyên kia.

Quy tắc Vĩnh Hằng khiến cho tòa cung điện này có hoàn cảnh thuộc tính đặc

thù nào đó, có thể hiểu rằng nó như một “Hòn đảo hoang” tồn tại trên thế gian

này.

Mặc dù nó không cách nào tiến lên và lùi lại, nhưng đứng ở chỗ này thì càng dễ

dàng quan sát và đo đạc hơn.

Những dòng chữ hiện lên trên trang sách kia là góc nhìn của Dis, là suy nghĩ và

những thứ đang thấy được vào lúc này.

Bình thường thì chỉ có người trong quá khứ viết thư cho người ở hiện tại, hoặc

là người ở hiện tại viết thư cho người ở tương lai, lần này, thì là người ở hiện tại

đi viết thư cho Thần ở quá khứ.

Thần Trật Tự muốn nhìn xem thế giới sau kỷ nguyên. Không phải tiên đoán,

không phải xem bói, không phải thông qua việc nắm giữ quy tắc thời gian để

nhìn trộm một góc từ trong dòng sông thời gian mà muốn nhìn cho thật kỹ.

Đây chính là nguyên nhân mà hắn quay trở lại.

Bất cứ thứ gì nhìn giống như là quy luật định lý thì sau khi dính líu đến Thần thì

đều sẽ phát sinh các sự méo mó không thể tưởng tượng được.

Thần Trật Tự hẳn là vì thế mà đã trả một cái giá cực lớn, nhưng hắn không quan

tâm, thậm chí tất cả đều là thứ yếu, điều kiện tất yếu là người đang gánh chịu

“Ánh mắt” của mình cũng nhất định phải thỏa mãn yêu cầu.

Đầu tiên, hắn phải vừa đủ mạnh và vừa đủ trẻ;

Tiếp theo, hắn phải là tín đồ trật tự.

Quan hệ chủ thứ cũng không thay đổi, bởi vì kỷ nguyên này dưới sự ngăn cách

của hắn nên đã mất đi con đường để thành Thần, ngay cả việc ngưng tụ ra mảnh

vỡ Thần cách đều trở nên vô cùng gian nan.

Dis đủ mạnh, Dis cũng đủ trẻ tuổi, mặc dù đã làm ông nội nhưng tuổi của Dis

đặt vào trong các Truởng Lão Thần Điện, dùng lời mà Ukunga hình dung Siti để

nói thì đó chính là…đang lúc tuổi còn nhỏ.

Hắn có thể chịu đựng được, không đến mức dùng một lát thì sẽ tan nát, cơ thể

và linh hồn lập tức trở nên suy bại, trở thành vật chỉ dùng được một lần.

Lúc trước khi ngồi xuống Thần toạ “Đối mặt” đã là sự kiểm tra rõ ràng nhất.

Quan trọng nhất đó là cái công việc này cần “Người viết thư” phối hợp vô điều

kiện. Dis lựa chọn phối hợp cũng không phải là bởi vì đây là Thần Trật Tự thì

mình nhất định phải phục tùng mọi yêu cầu, mà nguyên nhân cũng giống như

khi Dis lựa chọn ngồi lên Thân toạ khi nãy:

Vì cháu của mình!

• • • • •

Phòng sách lầu ba căn biệt thự số 13 phố Mink.

Karen đang ngồi đằng sau bàn đọc sách của ông nội để xử lý văn kiện được đưa

đến thì tự nhiên phát giác được túi áo thần bào bỗng nóng lên, anh đưa tay rút tờ

giấy màu vàng mà ông Hoven để lại cho mình ra. Trang giấy bắt đầu bay bồng

bềnh rồi tản ra vầng sáng tràn đầy Thần tính, giống như là đang tiến hành một

loại liên hệ thần bí nào đó.

Chữ viết đang hiện ra ở phía trên với một tốc độ vô cùng đáng sợ, không phải

chữ Maclay, mà là chữ viết của Thần giáo.

Những văn tự này lít nha lít nhít, xuất hiện giống như biển cả trút nước xuống.

Nhưng hàng chữ cũng không có quan hệ với bất cứ thứ gì, có rất nhiều từ viết

tắt, Karen thử đọc hiểu nó, anh có vẻ đọc hiểu được một chút nhưng ngay lập

tức đã cảm thấy hoa mắt choáng đầu.

Thông tin truyền tải bởi những chữ viết này ngay cả linh hồn của anh đều khó

có thể chịu đựng.

“Ông Hoven, rốt cuộc muốn truyền tin gì cho ta?”

Karen không biết rằng rốt cuộc hai người ông nội của mình đã tiếp dẫn thứ gì ở

trong toà cung điện Vĩnh Hằng nơi vùng đất cực hàn kia.
Bình Luận (0)
Comment