“Xem ra ngươi phục hồi không tệ lắm.”
Thần Dụ Giả đứng ở rìa ngoài một vùng bóng cây râm mát, Ukunga ở trong khu
vực trung ương đang bị từng sợi dây leo quấn quanh, mà gốc cây khởi nguồn
của đám dây leo kia thì đang được một đám thần quan dùng một loại dung dịch
quý giá để tưới tiêu.
Đại tế tự rất keo kiệt đối với quá trình sửa chữa Thần Điện, chỉ đáp ứng tu sửa
các công trình ở phía ngoài một chút, nhưng trên phương diện điều trị cho các
Trưởng Lão bị thương thì Đại tế tự vô cùng hào phóng.
Lúc này, mặc dù vết thương của Ukunga vẫn còn rất nghiêm trọng, nhưng hắn
có được một mảnh vỡ Thần cách thì tương đương với việc đã giải quyết được
vấn đề cơ bản nhất, quá trình phục hồi vết thương còn lại cũng chỉ là chuyện
nhỏ.
Ukunga cười cười, phần môi vẫn còn chưa phục hồi hoàn toàn cho nên nụ cười
này lại khiến cho khoé miệng của hắn rách ra, méo sang một bên.
Thần Dụ Giả đi đến trước rồi tự tay đẩy cái miệng méo của hắn lại.
“Thật ra cũng không quan trọng.” Ukunga cũng không cảm ơn hành động vừa
rồi mà lại còn trêu chọc nói, “Còn lo miệng méo làm mất hình tượng à, cả
gương mặt cũng đã bị đánh nát.”
“Xem như ngươi may mắn.”
“Đúng vậy, ta may mắn, mặc dù ta còn mục nát hơn cả bọn hắn.”
“Chủ sẽ phù hộ ngươi.”
“Ta không phải không tôn trọng chủ ta, mà là ta cảm thấy ngươi gửi gắm tất cả
mọi thứ lên chủ vào thời điểm này có chút không thích hợp.”
Thần Dụ Giả nhìn khắp bốn phía, trông thấy cảnh tượng hoang tàn ở khắp nơi
xung quanh, hắn cảm khái nói:
“Sau một trận kiếp nạn, tổn thất là do chủ ta không vui; nhận được ích lợi là do
chủ ta công nhận.”
“Vậy rốt cuộc chủ ta đang ở đâu?”
“Ở trên trời, trên mặt đất, chủ, ở khắp mọi nơi.”
Lúc này, Cánh Cổng Trật Tự lại phát ra tiếng vang.
Ukunga: “Lại có người ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách rồi sao?”
“Tọa độ vẫn là ở chỗ cũ, thành phố La Giai.”
“Vậy cũng không cần để ý làm gì, có lẽ tâm trạng đêm nay của tên đó không tệ
nên lại ngưng tụ ra một mảnh.”
...
“Bức tranh không tệ.”
“Ừm?”
Piaget quay đầu lại, nhìn về phía Karen đã xuất hiện phía sau mình không biết
từ lúc nào.
Karen thì nhìn chăm chú vào bức tranh trên giá vẽ, người bên trong bức tranh là
mình, nhưng lại có một sự lạ lẫm lẫn ở bên trong, nhưng cảm nhận chung mà
bức họa mang đến lại làm người ta vô cùng mê say.
“Có thể đưa bức tranh này cho ta không.”
Karen dự định giao cho Alfred.
“Đương nhiên, không có vấn đề.” Piaget cười cười, “Ta luôn luôn làm mơ một
giấc mơ giống nhau, trong giấc mơ đó thì bức tranh này được đặt ở nơi sâu và
quan trọng nhất, ta vẫn luôn không thể nhìn rõ được nó, lần này ta đã nhìn thấy
rõ ràng và vẽ nó ra.”
Karen hơi nghi ngờ một chút: “Là ta? "
“Đúng vậy, chính là cậu, Karen. Đây là một bức tranh quan trọng nhất mà Bích
Thần Rylisa đã từng vẽ ra, dựa theo thần thoại tự thuật thì nó chắc hẳn là bức
tranh “Kết Cục Trật Tự” trong truyền thuyết.”
Piaget dừng lời một chút: “Chỉ là, rất xin lỗi, ta không thể nào hiểu được bức
tranh này.”
Trong mắt Karen lộ ra sự trầm tư, trái lại thì anh có thể hiểu được ý nghĩa của
nó.
Bởi vì bức tranh này đúng là kết cục của Trật Tự, bởi vì mình sắp thay thế Thần
Trật Tự.
Thế nhưng đây cũng không phải là lời nguyền rủa mà là một sự nhắc nhở.
Vậy thì vì sao Thần Trật Tự còn phải trấn áp Rylisa?
Karen ngẩng đầu, anh cảm giác mình đã tìm ra được một chút manh mối, nếu
như liên hệ việc này với Thần Trật Tự mượn cơ thể ông nội để trở về thì mọi
việc đều thông suốt.
Piaget suy đoán nói: “Có lẽ Bích Thần vừa ý cậu hơn?”
“Quả thật là vừa ý ta, trách không được lúc ở trong Cánh Cổng Luân Hồi thì ta
sẽ bị Bích Thần đánh dấu, mà sau khi bà ta nhìn thấy ta thì chẳng khác nào nổi
điên, Bích Thần của các người không chỉ có vừa ý ta mà còn muốn giết ta.”
Karen biết mình mới là dây dẫn thật sự kích nổ sự kiện Rylisa ở trong Cánh
Cổng Luân Hồi.
Sở dĩ Rylisa chỉ còn sót lại cơ thể mục nát lao ra khỏi Cánh Cổng Luân Hồi là
dựa theo bản năng mà truy sát mình.
Nhưng khi đó mình đã thoát ra ngoài, còn quay trở lại doanh trại của Đoàn đại
biểu Trật Tự, để Luân Hồi Thần Giáo phải trả cái giá lớn mà trấn áp Rylisa.
Người phán định ngươi thành Tà Thần là Thần Trật Tự vậy mà ngươi lại muốn
đi giết ta?
Piaget: “Ta nghĩ, trong chuyện này hẳn còn có một vài nguyên do đặc biệt.”
Karen: “Có lẽ, giữa Bích Thần và chủ ta cũng không phải là cừu nhân, quan hệ
của bọn họ có khi còn rất tốt.”
Bị Thần Trật Tự trấn áp phán định là Tà Thần, Thần Giáo truyền thừa cũng bị
Trật Tự Thần Giáo diệt vong nhưng vẫn còn đuổi giết “Kết cục Trật Tự” là ta để
bảo vệ cho Thần Trật Tự?
“Thế nhưng nếu như quan hệ tốt thì vì sao lại biến thành kết cục như vậy?”
“Có gì kỳ lạ sao, ta cảm thấy rất bình thường.” Karen chỉ vào bức tranh này,
“Nói không chừng là chủ ta không hi vọng bức tranh này của Bích Thần được
truyền ra ngoài?”
“Vì cậu?”
“Đúng, vì ta.”
“Đầu ta thấy hơi choáng váng, nhưng mà ta sẽ không nói cho ngài Bede chuyện
về cuộc đối thoại hôm nay và bức tranh này.”
“Ngài Bede đang ở đâu?”
“Đi mua thuốc giúp ta rồi.”
“Ta nhớ là ta đã cho hai người thẻ bài, vì sao…” Karen hiểu rõ, nơi này chính là
thành phố La Giai, là khu vực chân không trong phạm vị thế lực của Trật Tự
Thần Giáo.
“Thật có lỗi, là do ta sơ sót.”
“Cậu vẫn luôn giúp ta, Karen.”
“Không có, ban đầu là ta vẫn luôn được lợi từ ngươi. Được rồi, giữa bạn bè
cũng không nên nói những lời này nữa. Tình trạng cơ thể bây giờ của ngươi rất
tệ, ta sẽ sắp xếp để Mục sư của Trật Tự đến điều trị.”
“Ta có thể từ chối sao?”
“Ta là đang thông báo chứ không phải trưng cầu ý kiến, ta cũng không muốn lần
gặp mặt tiếp theo của ta là ở lễ truy điệu của ngươi.”
“Thế nhưng mà thân phận của ta có hơi đặc biệt, có thể sẽ mang đến phiền toái
cho cậu.”
“Không có việc gì, cái tổ chức có lực lượng lớn nhất của tàn dư Ánh Sáng là do
ta nuôi, tàn dư Bích Thần Giáo còn chưa đủ để xếp hạng đâu.”
“Vậy thì ta yên tâm, ha ha.”
“Ta giúp ngươi dọn đồ.”
“Không, không cần, trời tối ngày mai ta sẽ còn tới nơi này, việc trị liệu cũng
không nhanh như vậy chứ?”