Số 13 Phố Mink

Chương 3037

Tiếng cười to tấp nập truyền ra từ trong phòng khách lầu một.

Thím Mary dựa người vào cửa phòng bếp lầu hai nói với Karen với giọng điệu

có chút bất đắc dĩ: “Chú của cháu và người bạn tên Neo kia bây giờ có vẻ rất

hợp nhau.”

“Quả thật là có thể hoà hợp với ai cũng rất tốt.”

“Cũng đúng, con người của chú cháu có thể làm bạn với bất cứ ai.”

Karen khẽ mỉm cười, ý anh đang nói đến Neo, nhưng Karen cũng không giải

thích, mà là đặt năm phần chè nấm tuyết lên trên khay.

Bữa tối đã kết thúc, lúc này là món điểm tâm ngọt sau bữa ăn.

“Thím, làm phiền thím chia phần trong nồi ra, cháu mang lên cho ông nội.”

“A, được.”

“Ha ha ha ha! Đúng đúng đúng, đúng vậy đúng vậy!”

“Ta cũng nghĩ như vậy, ha ha ha ha ha!”

Tiếng cười của chú Mason và Neo lại vang lên từ dưới lầu một, có lẽ là chú đã

uống quá nhiều, Neo không có say, nhưng cũng uống vui vẻ.

Mary cầm lấy thìa nói: “Người bạn kia của cháu trông có vẻ như định ở lại nhà

của chúng ta, nhờ thím sắp xếp giúp một cái phòng ở dưới tầng hầm, nhưng sao

có thể để khách ở dưới tầng hầm chứ? Thím dự định để hắn ở cùng với Lunt.”

“Hắn muốn ở lại đây?” Karen có chút ngoài ý muốn.

“Không có nói với cháu à?”

“Không có, nhưng mà tuỳ ý hắn đi, để hắn chỗ ở tầng hầm là được, hắn sẽ

không sợ, đừng để hắn ở cùng với Lunt, hắn sẽ làm hư Lunt.”

Bây giờ Lunt đang ở cái tuổi nhiều sức lực mà không có chỗ giải phóng, gặp

phải Neo ở cái tuổi này sẽ thì lầm lỡ cả đời.

“Thật có thể sao?” Thím Mary có chút chần chờ.

Mặc dù phòng trong nhà cũng rộng, cũng có nhiều phòng, nhưng người trong

nhà cũng nhiều, thật đúng là không có phòng khách còn thừa, ngay cả bà Molly

sau khi tan việc đều sẽ về chỗ nhà thuê của mình để ở.

“Hắn sẽ không sợ đâu, hắn thích hoàn cảnh như vậy.”

“Vậy…được rồi.”

Karen bưng chè nấm tuyết lên lầu, đẩy cửa phòng sách của ông nội vào, ông nội

chỉ là gật gật đầu, ông Hoven thì bắt đầu sửa sang lại quần áo của mình như đã

quên mất mình chỉ là một thể linh hồn, quần áo cũng chỉ được biến ảo ra.

“Ông nội, phần của ông.”

“Phần của ông nội Hoven.”

“Ừm, tốt.” Lão Hoven vừa sờ râu vừa cầm lấy cái thìa.

Karen lại đem hai bát bày ra ở trước hai ngọn nến rồi thắp nến lại, sau khi đứng

yên lặng đứng một lát thì quay người đi trở về phía bàn đọc sách.

“Ông nội, Neo muốn ở lại?”

“Ừm, đúng thế.” Lão Hoven trả lời trước, “Hắn muốn ở lại chỗ này để Dis chỉ

điểm hắn tu hành.”

Karen nhẹ gật đầu: “Vậy cũng không tệ.”

Dis mở miệng hỏi: “Cháu muốn đi rồi sao?”

“Đúng vậy, ông nội, đêm nay phải đi, chuyện bên kia tương đối nhiều.”

Lão Hoven hỏi: “Vườn Sinh Mệnh? Còn bao lâu?”

“Theo tình huống trước mắt mà tính toán thì còn không đến một tháng.”

Lão Hoven mím môi, nói một câu xúc động: “Thật nhanh.”

Ba người trong phòng sách đều rõ ràng rằng nguyên nhân “nhanh hơn” là gì.

Lão Hoven lại hỏi: “Thăng chức rồi sao?”

“Nhận thêm một chức vụ, kiêm chức thư ký trưởng của Đại tế tự.”

“Ha ha, đây là chức vị chính, chức vụ trước đó của cháu mới là kiêm chức,

không sai, Dis, vị Đại tế tự này của các ngươi nói vẫn rất giữ lời.”

Dis nhìn thoáng qua lão Hoven, nhắc nhở: “Rất nhanh sẽ đến lượt ngươi.”

“Ngươi …” lão Hoven cảm xúc lập tức thấp xuống.

“Ông nội Hoven, ngài và Đại tế tự rốt cuộc đã đạt thành thỏa thuận gì?”

“Chuyện này…”

Dis nói: “Ông Hoven vì cháu mà không tiếc trở thành nội gián số một trong lịch

sử của Nguyên Lý.”

“Cảm ơn ông nội Hoven.”

Sau mấy tiếng gọi ông nội liên tục thì vẻ mặt của lão Hoven cũng dễ nhìn hơn

nhiều.

Dis ăn một miếng chè, nói: “Được rồi, cháu đi mau đi, có việc gì thì cứ nói

trước với Hoven, dùng tờ giấy kia.”

“Ừm, được, cháu hiểu rồi.”

Karen đứng dậy đi ra khỏi phòng đọc sách, nhìn lướt qua phòng bếp lầu hai, sau

khi phát hiện còn chè nấm tuyết còn thừa thì gói một bát đi xuống lầu một,

trông thấy hai người Neo và Mason đang ngồi trên bục đặt quan tài mà uống rất

vui vẻ

“Ngài thật sự muốn ở lại đây à?” Karen hỏi.

“Mèo và chó của cậu còn có thể ở chỗ này, chẳng lẽ ta thì không được sao?”

Pall và Kevin ở lại đây một khoảng thời gian ngắn, Kevin bởi vì thân phận đặc

thù, Pall thì cần thời gian khôi phục và đột phá.

Wien vốn là địa bàn của mình, cũng là nơi yên ổn và bí ẩn nhất, nhưng bây giờ

không có nơi nào an toàn hơn so với thành phố La Giai, càng không cẩn lo lắng

gây ra quá nhiều động tĩnh.

Trước đó khi mình thần mục thành công khiến cho Cánh Cổng Trật Tự hiện ra

thì bên phía Thần Điện còn chẳng thèm phản ứng chút nào.

Nếu không phải xê dịch không tiện và xây mới lại sẽ tốn nhiều công sức thì

Karen đều định chuyển cả khán thính phòng ở trang viên Ellen đến đây.

Chú Mason tò mò hỏi: “Karen, cháu muốn đi ra ngoài sao?” Neo nói: “Cậu ta

muốn đi đánh Thần đấy.”

Chú Mason nghe vậy, cất tiếng cười to: “Ha ha ha ha ha!”

Karen thở dài, nhắc nhở Neo: “Ngươi tranh thủ thời gian.”

Neo liếc mắt Karen.

“Connor, đi.”

“Ồ, được rồi.” Connor bò ra từ trong quan tài, duỗi lưng một cái, “Chết thật tốt,

có thể nằm ở trong chỗ thoải mái như vậy mà đi ngủ.”

Karen đáp lại nói: “Phần lớn những người chết rồi cũng không mua nổi quan tài

mắc như thế.”

Đi ra cửa sân thì Alfred che dù bước tới.

Thần bào ở trên người cả hai đều có tác dụng chống mưa, cho nên bung dù chỉ

đơn giản là một hành động nghệ thuật.

“Thiếu gia.”

“Tất cả những người khác đã sắp xếp xong chưa?”

“Tất cả đã sắp xếp xong, chỉ là cách làm của chúng ta có chút khó coi.”

Thư ký trưởng của Đại tế tự là một chức vụ thấp nhưng có quyền lực cao, lúc

trước bên cạnh vị Đại tế tự này cũng không có thư ký, dù gì thì một mình Đại tế

tự với sức lực tràn đầy có thể xử lý hết tất cả sự vụ của Giáo Đình, bây giờ nhận

thêm chức vị này thì Karen cũng không khách khí.

Mình còn chưa nhận chức chính thức thì đã lấy danh nghĩa của phòng làm việc

Đại tế tự mà liên tiếp phát xuống rất nhiều công hàm, tiến hành điều động chức

vị của những người dưới quyền mình và đồng thời còn phân phối tài nguyên

tương ứng.

Ví như pháp sư vong linh Morindi và phu nhân Gandiro bây giờ đã có một

phòng nghiên cứu hệ vong linh lớn chuyên phục vụ cho hai người bọn họ.

Dikno cũng dựng lên một phòng nghiên cứu về tình hình chiến tranh, trên danh

nghĩa là phục vụ cho Karen.

“Đến lúc nào rồi mà còn cần để ý đến những việc này?” Karen lắc đầu, “Ta

không tin Đại tế tự sẽ định tội ta vì chuyện như vậy.”

“Thiếu gia nói đúng lắm.”

Hai người cùng đi về phía cuối phố, bước tới giáo đường, Wilker đã đứng sẵn

trước ở ngoài cổng giáo đường để chờ rời đi, khi trông thấy Karen và Alfred đi

tới thì đã lập tức hỏi:

“Bộ trưởng, ngài muốn đến gặp thầy ta sao?”

“Ừm, gặp một lần đi.”

“Được rồi, xin ngài đi theo ta.”

Wilker mở cửa cổng giáo đường ra, dẫn Karen đi vào.

“Thưa thầy, Bộ trưởng đến gặp ngài.”

Ở trong khu sinh hoạt phía sau cửa Giáo đường có một ông lão với mái tóc hoa

râm đang ngồi ở chỗ đó, trước mặt là rượu nho với một chút đồ ăn.

Rasma không bị xiềng xích gì, cũng không có bị ngược đãi, chỉ có điều ở trên

người bị phong ấn rất nhiều.

Có phong ấn được Hoven tự mình bố trí, cũng có loại là của Kevin, không thể

không nói Rasma đã nhận được đãi ngộ hàng đầu của thế giới này về mặt phong

ấn.

Sau khi Karen bước vào thì ánh mắt của Rasma vẫn luôn nhìn chăm chú vào

anh, đồng thời cũng uống cạn rượu nho trong ly.

“Ta bảo này thằng nhóc, có thể trực tiếp giết chết ta cho sảng khoái không?”

Wilker đứng sau nhíu lông mày lại, thậm chí yên lặng chờ mong thầy của mình

có thể tiếp tục chọc giận Bộ trưởng.

Karen lấy một phần văn kiện ra từ trong túi áo, đưa đến trước mặt Rasma, phía

trên là tin tức mới nhất từ Vườn Sinh Mệnh, ba hòn đảo ở khu vực trung tâm

của vùng biển đen đang nhô lên cao.

Lúc này thì vẻ mặt của Rasma trở nên nghiêm trọng, nghi ngờ nói: “Sao lại

chuyển biến xấu như thế rồi?”

Karen ngồi xuống đối diện Rasma tới, nói: “Để ngài ở chỗ này là không muốn

ngài để lộ thân phận của ta sau khi rời khỏi đây.”

Rasma tức giận nói: “Cho dù ngươi là tàn dư Ánh Sáng nhưng với thân phận

cháu trai của Dis thì ngươi còn sợ gì bại lộ?”

Những lời tương tự thì đêm đó Rasma đã từng đứng ở trước cửa nhà số 13 phố

Mink mà nói với Dis, chỉ có điều là ý muốn nói khi đó là Thần Điện sẽ nể mặt

của Dis mà xử lý nhẹ nhàng đối với Karen;

Nhưng tình huống bây giờ là Thần Điện xem mặt mũi của Dis nên không chỉ sẽ

không xử phạt ngược lại sẽ chủ động giúp che giấu thân phận đặc biệt cho đứa

cháu trai này của hắn.

Karen lắc đầu, nói: “Ta có lý do để tạm thời bảo mật, chỉ có thể để ngài ấm ức

trước một chút, chuyện trước kia chúng ta đều để xuống đi, ta tin tưởng, khẳng

định là Thần Điện đã buông bỏ.”

Rasma lại uống một ly rượu, không nói chuyện.

“Ở nhà ta hay mở cửa, hiện tại ngài có thể đến làm khách bất cứ lúc nào, uống ít

rượu một chút, nó không tốt đối với cơ thể của ngài, ngài có thể đến uống trà,

tâm sự với ông nội ta.”

“Ợ…” Rasma ợ rượu, hỏi, “Con chó kia còn ở trong nhà của ngươi sao?”

“Ừm, còn, nhưng mà nó sẽ không lại cắn ngài.”

Vẻ mặt của Dis có chút u ám nói: “Sao ta lại sợ nó chứ, không phải chỉ là ỷ vào

cảnh giới cao hơn ta thôi sao.”

Karen cười, anh thật sự bị ông lão trước mắt chọc cười.

Có thể làm người đuổi theo ông nội thì quả thật cũng không phải người bình

thường, cho dù là bản thân từng bị Thần chà đạp, nhưng tâm lý của Rasma vẫn

không chịu ảnh hưởng, thậm chí còn có thể không phục.

“Ta còn có việc nên đi trước, nếu như ngài nghĩ muốn biết về tin tức ở ngoài thì

có thể đi đến phòng sách của ông nội ta, nhưng ngài vẫn không thể truyền tin

tức ra ngoài, ngài hãy bảo trọng, Trật Tự còn cần ngài kính dâng.”

Karen mang chè nấm tuyết đặt lên bàn: “Ta tự mình nấu, để ngài dùng cho tỉnh

rượu.”

Rasma cúi đầu, tiếp tục uống rượu, không để ý đến Karen.

Karen đứng người lên đi cùng với Alfred và Wilker ra ngoài.

Wilker có chút không cam lòng hỏi: “Bộ trưởng, thật sự không thể giết thầy của

ta sao?”

Rasma: “…”
Bình Luận (0)
Comment