“Đại tế tự, trước mắt thì đây chính là toàn bộ tình huống mà ta nắm bắt được.”
“Ừm.”
Ở đầu kia của trận pháp truyền tin, Đại tế tự kẹp điếu xì gà trong tay, tạo cho
người ta một loại cảm giác lơ đãng.
Karen rất rõ ràng rằng Đại tế tự cũng rất giỏi trong việc nguỵ trang che giấu
cảm xúc, cho nên bất cứ sự bộc lộ cảm xúc thái độ “Tùy ý” nào đều hoặc là chủ
động hoặc bị động muốn truyền đạt một ý muốn nào đó.
Nhưng vấn đề là trên cơ sở của tin tức quan trọng này thì loại thái độ “Lơ đãng”
kia rốt cuộc là có ý muốn gì?
Karen thậm chí bắt đầu hoài nghi, có phải là vị Đại tế tự phân thân đang ngồi
đối diện trận pháp truyền tin với mình đã mất kiểm soát rồi không?
Vốn dựa theo kế hoạch thì sáng mai Karen sẽ quay về Giáo Đình để báo cáo tận
mặt, nhưng Dinah gửi yêu cầu truyền tin từ Đại tế tự đến, mình chỉ có thể đi vào
trong trận pháp truyền tin độc lập mà tổ thông tin đã lập riêng để tiến hành báo
cáo từ xa.
“Có ba chuyện, khụ khụ…”
Đại tế tự ho khan một chút, cái tay kẹp điếu xì gà kia nhẹ đỡ lấy trán của mình,
giống như có chút mệt mỏi.
Nhưng ánh mắt Karen hơi ngưng lại, anh thấy rõ ràng miệng vết thương trên
trán Đại tế tự.
“Vâng, đại tế tự, xin ngài dặn dò.”
“Chuyện thứ nhất, khôi phục cơ cấu hành dinh tạm thời ở Vườn Sinh Mệnh,
ngươi tạm đảm nhiệm việc chỉ huy hành dinh.”
“Vâng, Đại tế tự.”
Sau khi Trật Tự Thần Giáo công phá Vườn Sinh Mệnh thì Đại tế tự đã từng ở
lại nơi này một thời gian, mà cái gọi là hành dinh lâm thời cũng chính là Thần
Điện công vụ tạm thời.
Nhưng nghe giọng điệu thì có vẻ bây giờ Đại tế tự còn chưa có ý định đến đây.
Theo lý thuyết thì từ lúc lần biến dị thứ nhất xảy ra thì Đại tế tự nên xuất hiện ở
đây, chuyển toàn bộ trọng tâm công vụ của Thần Giáo sang;
Nhưng bây giờ đã nửa tháng trôi qua, thời gian còn sót lại cũng chỉ có nửa
tháng, nhưng hắn cũng chỉ dựng lên một cái giá đỡ tạm thời, còn không có ý lập
tức đến đây.
Dị biến phát sinh ở Vườn Sinh Mệnh cho dù có nâng tầm nghiêm trọng của nó
lên đến mức nào thì cũng đều không đủ, bởi vì nếu như Trật Tự Thần Giáo
không thể nào bịt kín lỗ hổng ở đây, dẫn đến hai vị Chủ Thần Sinh Mệnh và
Ogurev đi ra ngoài, vậy thì những lỗ hổng còn lại có khả năng lớn cũng sẽ
không chặn nổi, gây ra một loạt phản ứng dây chuyền vô cùng tồi tệ.
Mặt khác thì cái thân phận chủ quản hành dinh lâm thời này đối với Karen mà
nói cũng không có quá nhiều ý nghỉa thực tế cho lắm, sau khi Karen kiêm chức
thư ký trưởng của Đại tế tự thì chỉ cần anh không cố ý khiêm tốn, thờ ơ hay lạnh
nhạt thì trên dưới trong giáo ai ai cũng phải nể mặt Karen; nhất là quan chỉ huy
cao nhất của nơi này là Daan, xem như quen biết đã lâu, đối phương vẫn là
thuộc hạ trực hệ của Đại tế tự giống như Verden, đề nghị của mình vẫn có thể
tạo ra hiệu quả.
“Chuyện thứ hai, bảo đảm sự thông suốt trong việc liên hệ với phía phố Mink,
cam đoan vị Thần linh và vị kia phải đến nơi này để đóng giữ trước.”
“Vâng Đại tế tự.”
“Chuyện thứ ba, ta để Verden thả chìm một cái quan tài xuống biển đen, theo
thời gian thì gần đây nó sẽ trôi trở về, nếu như có thể trở lại...”
Karen cảm thấy hơi nghi ngờ một chút, bởi vì anh không hiểu câu nói này.
Ý là để cho mình đi tiếp ứng?
Nhưng vấn đề là mình cũng không có thánh vật tiếp ứng, như vậy nói rõ rằng có
một tiểu đội khác đang phụ trách việc này, không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là
sự sắp xếp từ cấp trên cũ Verden của mình.
Thế nhưng sau khi trải qua nửa tháng trời ở trong biển đen thì loại thiết bị thăm
dò nào có thể quay trở về?
Vừa nãy mình đã báo cáo với Đại tế tự tình huống mà mình phát hiện khi đến
gần khu vực bị ngăn cách ở trung tâm, nhưng trên cơ sở này mà Đại tế tự vẫn
còn nhớ đến cái quan tài kia, phải chăng có nghĩa rằng Đại tế tự chắc chắc cái
quan tài kia có thể mang về tin tức quan trọng thật sự từ khu vực trung tâm?
“Đại tế tự, nếu như tìm được cái quan tài kia thì ta sẽ lập tức đưa nó đưa đến
Giáo Đình.”
“Không, không cần.” Đại tế tự khoát tay áo, nhắm mắt lại, “Ngươi cũng cần chú
ý nghỉ ngơi.”
“Đúng, Đại tế tự.”
Trận pháp truyền tin kết thúc.
Karen đứng yên tại chỗ một hồi lâu, bây giờ thì ngay cả rạp chiếu phim ở York
cũng đã không còn chiếu thể loại kịch câm, nhưng cuộc nói chuyện giữa mình
và Đại tế tự lại có loại cảm giác càng tối nghĩa hơn khi xem kịch câm.
Rõ ràng ý định ban đầu của đôi bên cũng không phải giấu diếm, nhưng kết quả
thực hiện lại khiến cho cả hai bên đều không hiểu.
Karen cũng không thích việc tiếp xúc trực tiếp như thế này, anh bắt đầu hơi nhớ
cảm giác được cấp trên cũ đứng ở giữa truyền lời. Thiếu đi Verden thì như thiếu
đi một khâu bôi trơn vô cùng quan trọng.
Đi ra khỏi tổ thông tin, Karen trông thấy Alfred đang chờ mình ở bên ngoài.
“Không cần trở về Giáo Đình, đại tế tự ra lệnh cho ta tổ chức hành dinh lâm
thời ở đây.”
“Được rồi, thiếu gia, ta sẽ lập tức sắp xếp người của chúng ta vào.”
“Ừm”
“Còn có một việc nữa, Đoàn quan sát của Nguyên Lý Thần Giáo đã vừa đến nơi
này.”
“Ta còn tưởng rằng là người của Luân Hồi hay Nguyệt Nữ đến.”
“Người của Nguyên Lý Thần Giáo sẽ không bỏ qua cơ hội nghiên cứu khó gặp
như thế này.”
“Ngươi đi phụ trách tiếp đãi đi.”
“Được rồi, thiếu gia, nhưng Phó đoàn trưởng của Đoàn quan sát lần này là cộng
sự Nguyên Lý của ngài, Xinyali.”
“Là cô ta? Ta gần như đã quên mất cô ta rồi.”
“Thuộc hạ trước đó phụ trách việc liên lạc và hợp tác với cô ta, nhưng về sau
khi địa vị thân phận của thiếu gia ngài không ngừng tăng lên thì cô ta nhờ vào
quan hệ cộng sự với ngài mà địa vị ở trong Nguyên Lý Thần Giáo cũng được
nâng cao. Thiếu gia, ta cảm thấy ngài nên gặp cô ta một chút.”
“Vì sao?”
“Bởi vì nếu như ngày sau ngài dự định ra yêu sách đối với Nguyên Lý, cô ta là
cộng tác của ngài có thể mang đến tác dụng tiếp nhận rất tốt đối với nội bộ của
Nguyên Lý Thần Giáo.”
Karen nghe vậy, quay đầu nhìn về vùng biển đen phía xa xa, cười nói: “Ha ha,
Connor phàn nàn với ta rằng Thần đã sắp ra ngoài mà ông Hoven vẫn còn giao
bài tập;
Bây giờ ta cũng có cảm giác tương tự, Thần đã sắp đến mà bây giờ chúng ta còn
muốn mưu tính những việc này?”
Sự bực tức này không phải là nhắm vào Alfred, phần nhiều là bởi vì thái độ khó
hiểu của Đại tế tự ở trong trận pháp truyền tin khi nãy.
“Thiếu gia, thuộc hạ cảm thấy triển vọng dành cho tương lại vốn là được xây
dựng trên cơ sở lòng tin đối với cục diện hiện tại
“Lúc nào Loya có thể được đưa đến đây?”
“Người của Không Gian Khai Thác đang bố trí tế đàn triệu hồi, còn cần khoảng
chừng hai tiếng nữa.”
“Ta đói, dùng cơm trước đi, mời cô ta đến.”
“Được rồi, thiếu gia.”
Karen đi vào trong lều của mình, Connor đã nằm ngủ say ở trong, xem ra thì
hiệu quả từ đồ ăn của Hắc Phượng Hoàng đối với cô bé mà nói có chút mạnh.
Trên thực tế thì cái cây nấm màu tím kia là nguyên liệu để nấu canh, sau đó đem
nước canh chia cho cả một đoàn của Hắc Phượng Hoàng cùng ăn, Connor một
mình ăn hết cây nấm thì tương đương với chỉ tiêu của cả một đoàn. Karen bước
đến trước kiểm tra một chút, phát hiện Connor không có việc gì đáng ngại, chỉ
là cần ngủ để tăng tốc độ hấp thu.
Lúc này, Ventura bưng một cái nồi lớn đi đến, đặt nồi lên trên tinh thạch thuộc
tính hoả để đun nóng.
Karen đi tới mở nắp nổi ra, phát hiện bên trong đang nấu một món thập cẩm,
hỏi: “Sao lại ăn cái này?”
“A? Ngài Alfred nói ngài muốn chiêu đãi cộng sự Nguyên Lý ở đây, cho nên
thuộc hạ đã cố ý sắp xếp một món ăn phổ biến trong quân đội bây giờ - Lẩu Trật
Tự.”
“Là cái món mà Neo phát minh đấy à?”
“Đúng vậy, nhưng mà xin ngài yên tâm, đây không phải phiên bản chính tông,
bên trong bất kể là nước dùng hay là đồ ăn đều là nguyên liệu tươi mới.
Trên chiến trường Sa Mạc, vấn đề lớn nhất trên phương diện hậu cần của quân
đoàn Trật Tự Thần Giáo không phải là thiếu đồ ăn, mà là thiếu đầu bếp giỏi;
Cho nên ba bữa một ngày của các binh sĩ phần lớn đều là các loại cháo giàu
dinh dưỡng.
Lúc ấy Neo thay thế Karen chỉ huy quân đoàn, dùng gia vị lẩu mà Karen đem
đến để biến tấu ra một món thập cẩm, về sau khi lan ra ngoài đã trở thành một
món ngon trong nội bộ quân đội Trật Tự.
Karen nhìn xem cái “nồi thập cẩm” ở trước mặt mình này, bất đắc dĩ thở dài,
sau khi ngồi xuống thì múc cho mình một bát.