Lúc này, Verden rất hy vọng rằng tiếp theo thì hai vị Đại tế tự sẽ nhìn nhau rồi
cùng cười một tiếng, sau đó tự nhủ:
“Không sợ hãi như thế sao, chỉ là đùa với ngươi một chút thôi.”
Bởi vì, nếu như Đại tế tự Trật Tự Thần Giáo mất khống chế hoặc là mất phương
hướng, đó thật sự là chuyện rất đáng sợ.
Nhất là vị này, cường độ quyền hành của hắn tuyệt đối được xếp hàng đầu trong
lịch sử của Thần Giáo, không chỉ có nắm giữ Giáo Đình một cách sâu sắc lại có
cả sự tăng cường của Thần quyền, cho dù là Protaras đã dẫn dắt Thần Giáo
chiến thắng cuộc đối kháng với Ánh Sáng hơn một nghìn năm trước thì cũng
không có địa vị cao thượng như hắn bây giờ.
Nhưng mà, tình thế phát triển tốt đẹp trong kỳ vọng của Verden cũng không
xuất hiện, có thể nhìn thấy sự đối lập rõ ràng từ trong ánh mắt của hai vị Đại tế
tự nhìn nhau, tuyệt đối không phải diễn kịch, càng không thể nào là trò đùa.
Lòng của Verden lúc này chìm xuống sâu.
Nguy rồi, lần này thật sự nguy rồi…
Là thuộc hạ trực hệ thì Verden đã sớm biết thủ lĩnh của mình vẫn đang luôn cố
gắng trấn áp ý chí của Tiranus, sau đó càng phát triển đến nỗi cách một đoạn
thời gian đều phải “Tự mình giết một đám mình”.
Nhưng dựa vào sự tín nhiệm và sùng bái thì Verden vẫn cho rằng thủ lĩnh là có
thể giải quyết tốt vấn đề này, là Người Cầm Roi, Verden vốn là có chức trách
giám sát sự lạc lối tín ngưỡng trong giáo, nhưng hắn thật sự chưa hề quá lo lắng
rằng chuyện này đi quá mức sẽ xảy ra vấn đề, càng không có bố trí trước bất cứ
thứ gì, đương nhiên…thì ở trước mặt vị này cũng không bố trí nổi.
Trước mắt thì hiện thực đẫm máu đã hướng về phía mình trong thời khác vội
vàng không kịp chuẩn bị nhất.
Ở Vườn Sinh Mệnh còn có một tuần nữa thì Thần Chiến tàn khốc sẽ diễn ra,
Trật Tự Thần Giáo dưới sự dẫn dắt của hắn đã đi lên con đường đối kháng nhọc
nhằn với Thần; Nhưng bây giờ, hắn là người dẫn đường mà cứ mất phương
hướng như vậy sao?
Hai vị Đại tế tự giằng co rất lâu, Dại tế tự cầm sách mở miệng nói với Verden:
“Lần trước ngươi tự mình đưa cái quan tài kia đi, đến thời gian nó trở về, ngươi
lại đi một chuyến đi.”
Cái quan tài kia không phải đã ra lệnh cho Karen đi tiếp nhận sao, ngươi còn tự
mình ra lệnh cho Karen mà.
Tiểu đội Verden phái đi để thực hiện nhiệm vụ bí mật đã trở về báo cáo. Vị Đại
tế tự cầm xì gà trong tay nói: “Gọi Karen trở về, báo cáo tình huống ở Vườn
Sinh Mệnh một chút.”
Không phải ngươi đã thông qua trận pháp truyền tin để nghe Karen báo cáo rồi
sao?
Như vậy thì vị Đại tế tự trước đó đã ra lệnh cho Karen là một trong các ngươi
hay là một vị Đại tế tự khác?
Hay là, các ngươi đã quên mất trước đó mình đã làm gì rồi?
Vẻ mặt Verden không chút biến sắc mà đứng người lên, hành lễ: “Vâng, Đại tế
tự, ta đi làm ngay.”
Sau khi rời khỏi chỗ bàn trà đó, Verden quay đầu nhìn thoáng qua hướng phòng
làm việc.
Ở đó lúc bình thường sẽ luôn có một vị Đại tế tự ngồi xử lý giáo vụ.
Lúc này, kia trương phía sau bàn làm việc vẫn như cũ ngồi một vị đại tế tự,
nhưng hắn lại hai tay khoanh, kéo lên hàm dưới, ánh mắt, đang theo dõi vừa đi
ra quán vỉa hè chính mình.
Nếu như nói hai vị Đại tế tự ngồi ở chỗ bàn trà khi nãy trên người còn có vết
tích của Thủ lĩnh thì cái vị kia vào lúc này đã mang lại cho Verden một cảm
giác lạ lẫm đáng sợ.
Hắn giống như đang cười với mình, loại nụ cười này Verden chưa hề thấy qua
từ khi bắt đầu đi theo Thủ lĩnh của mình.
Tranh vẽ tường trên vách của Thần Điện lấy Tiranus làm chủ đề chính, trong
các bức tranh rất hiếm để thấy được khuôn mặt của Tiranus, thường thường sẽ
cố ý vẽ mơ hồ hoặc là dùng phương thức lựa chọn góc độ để tỵ huý, nhưng bây
giờ thì những bức tranh vẽ trên tường này tựa như đã sống lại, nụ cười tương tự
hiện ra trên khuôn mặt của bọn hắn mà tiến hành trêu tức và trào phúng Verden.
Trong nháy mắt, một luồng cảm giác tuyệt vọng quét đến tựa như thuỷ triều, cơ
thể của Verden lắt lư rất nhỏ, thiếu chút nữa thì hắn đã ngã xuống đất.
Nhưng mà sau khi ý thức tỉnh táo lại, tranh vẽ trên tường bình tĩnh trở lại, cứ
như mọi thứ lúc nãy đều chỉ là sự phỏng đoán, nhưng Verden rất rõ ràng rằng
chuyện vừa rồi cũng không phải là ảo giác!
Verden xoay người, vội vàng đi ra khỏi Thần Điện.
Trong lúc bước đi, Verden nghĩ thoáng qua vô số ý niệm trong đầu.
Thủ lĩnh có thể nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái bình thường hay không?
Mà mình bây giờ có cần làm gì đó chăng?
Đúng vậy, bây giờ thì trong đầu Verden xuất hiện cả những ý nghĩ cực đoan
nhất, mồ hôi rỉ ra trên trán cho thấy tâm trạng bồn chồn lúc này của Verden:
Mình, có nên khống chế Đại tế tự lại trước hay không?
Loại ý niệm đại nghịch bất đạo này trước đây vốn cũng không có khả năng xuất
hiện ở trong đầu Verden
Hắn trung thành với Norton, nhưng hắn càng là một tín đồ Trật Tự thành kính,
thân là Người Cầm Roi Trật Tự, hắn thật sự không cách nào tự che lại hai mắt
của mình để xem như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc sắp rời khỏi Thần Điện thì Verden thử tự an ủi mình: Ít nhất thì còn chưa
đến tình trạng tệ nhất, mặc dù pháp chỉ của Đại tế tự bây giờ có chút vấn đề,
nhưng còn ở trong phạm trù có thể hiểu được, Đại tế tự còn chưa đưa ra những
quyết định xấu nào.
Nhưng mà lúc rời khỏi Thần Điện, khi ánh sáng bên ngoài chiếu lên trên người,
nội tâm của Verden tối sầm lại: Nếu như chờ đến khi Đại tế tự đưa ra quyết sách
khác người vậy thì bất kể mình có tìm cách nào để cứu vãn thì có phải đã trễ rồi
không?
Đi xuống bậc thang, Verden trông thấy Mobiteng đang đứng ở nơi đó.
Muốn sử dụng biên pháp khống chế đoan nhất thì cho dù bỏ qua sự phản kháng
từ thực lực của bản thân Đại tế tự, cái vị trước mặt này và đội hộ vệ do hắn chỉ
huy phải nên xử trí như thế nào?
Verden cảm thấy cho dù mình báo vấn đề của Đại tế tự cho Mobiteng biết thì
Mobiteng cũng sẽ không đồng ý, gia tộc của hắn là truyền đời đảm nhiệm chức
vị đội trưởng đội hộ vệ cho Đại tế tự, không trung thành với ai chỉ trung thành
với chức vị.
Hắn không có lý do đi mạo hiểm cùng với mình mà làm trái lại tín điều của bản
thân.
Mà nếu như không cách nào khiến cho Mobiteng đứng sang bên cạnh, thì với
một đội hộ vệ tinh nhuệ bảo vệ Thần Điện công vụ vào mọi thời điểm thì mình
sao có cơ hội để đi khống chế Đại tế tự đây?
Báo cho Thần Điện, mời các vị Trưởng Lão Thần Điện đến hỗ trợ?