Số 13 Phố Mink

Chương 3052

Đầu rồng hơi hạ xuống giống như là đang đưa ra lời cảnh cáo sau cùng.

Từ trước đến nay thì việc đấu tranh quyền lực và thay đổi vị trí trong Thần Giáo

cũng không tính hiếm thấy, nhưng từ xưa Trật Tự Thần Giáo đã có truyền thống

ăn ý không vạch mặt hoàn toàn với nhau, bởi vậy, nên trường hợp trực tiếp cưỡi

Cự Long tiến vào trong Giáo Đình với thái độ như của Karen thì vẫn là ví dụ

đầu tiên.

Nhưng mà thần quan nhậm chức làm việc trong Giáo Đình tất nhiên là được

tiếp xúc với “tin tức nội bộ” nhanh nhất, bọn hắn cũng đều nghe nói về những

chuyện xảy ra trong Giáo Đình gần đây, so với sự kiện kia thì việc trước mắt…

hình như cũng không phải là không thể tiếp nhận.

Connor há miệng rồng ra, trong miệng đồng thời ngưng tụ ra hai loại sức mạnh

thuộc tính băng và lửa, chuẩn bị phun ra bất cứ lúc nào.

Long tộc, nhất là Long tộc với huyết thống cao quý, bọn chúng không tính là gì

nếu so sánh với những người đứng đầu nhân loại, nhưng nếu chỉ là những kẻ

tầm trung thì thật sự có thể dùng khí thế của mình để nghiền ép đối phương.

Bickmain sờ lên đầu của mình, hắn rất khiếp sợ, nhưng cũng không có gì quá

bối rối, thậm chí còn không do dự và tự thuyết phục bản thân quá lâu mà rất là

dứt khoát lui người mấy bước sang hướng bên cạnh, phất tay ra lệnh cho đám

thuộc hạ:

"Mở cổng cho vào."

Phía trong và ngoài Giáo Đình được bố trí trận pháp vô cùng nghiêm ngặt, nếu

như không mở cửa mà là lựa chọn cảnh cáo thì Karen muốn đi vào cũng rất khó.

Nhưng vấn đề là Bickmain không có lý do làm như thế, cũng không phải vì hắn

sợ chết mà là bởi vì thân phận Karen đặc thù.

Một mặt là bởi vì lý lịch cá nhân chói mắt của Karen, hai là đãi ngộ trên mặt

chính trị của Đại tế tự đối với anh;

Đội trưởng gác cổng cũng rõ ràng rằng việc mình kiên trì nguyên tắc trong tình

huống này cũng không có ý nghĩa gì, không quan tâm hôm nay Karen có càn

quấy hay vô lễ ra sao, dù cho hắn có trực tiếp cưỡi rồng bay vào trong Thần

Điện công vụ, hắn có bị Đại tế tự quát mắng hay dạy bảo ra sao thì đến cuối

cùng hắn vẫn là hắn.

Chúng ta cũng không muốn xen vào trong chuyện giữa “người nhà” các ngươi.

Cổng lớn mở ra, kết giới trên không biến mất.

Connor nâng đầu rồng lên, thuật pháp tích tụ trong miệng biến mất, chuyển hóa

thành làn hơi phun ra từ mũi.

Mỗi lỗ mũi thì phun ra sương mù cực nóng, một lỗ mũi thì phun ra sương băng.

Trong mắt người ngoài thì sẽ cảm thấy cảnh này có chút buồn cười, nhưng

người trong nghề sẽ kinh ngạc vì thấy con rồng này không chỉ thuật pháp nhiều

loại thuộc tính một cách thuần thục mà còn có thể sử dụng và giải phóng một

cách tự nhiên.

Cốt Long lập tức bay vào trong, mang đến một bóng đen to lớn bao phủ lên

Giáo Đình luôn luôn được ánh sáng thần thánh bao phủ mà không có đêm tối,

Nhưng rốt cuộc thì Karen cũng không làm ra chuyện cưỡi rồng lao vào trong

Thần Điện, giữa đường thì anh ra hiệu cho Connor biến trở về hình người, sau

khi mình hạ xuống thì nắm tay cô bé bước đến trước cửa Thần Điện công vụ.

Trên đường đi có không ít hộ vệ đều bị kinh động, nhưng cũng chỉ đứng nhìn ở

hai bên, không ai ngăn cản Karen.

Xem như là Mobiteng đang đứng trên bậc thang vào Thần Điện công vụ thì lúc

này vẻ mặt cũng đầy sự khó xử.

Sau khi Karen bước lên bậc thang thì đội hộ vệ của Đại tế tự lập tức bày trận

phòng ngự.

Mobiteng chủ động bước về phía Karen, nhỏ giọng nói: "Đại tế tự không muốn

gặp khách."

"Ta không phải khách."

Ánh mắt Karen kiên định, tiếp tục bước lên bậc thang.

"Đừng để ta khó xử thưa ngài thư ký trưởng."

Karen không để ý đến lời khuyên mà tiếp tục bước lên.

Mũi thương của đám hộ vệ sắp đâm vào người Karen, nhưng khi Karen tiếp tục

tiến đến thì bọn hắn không thể không cùng lui lại.

Tóm lại, mọi người nhìn nhau, ánh mắt trao đổi ý nghĩ một cách điên cuồng

trong thoáng chốc, nhưng không ai dám bước lên.

Lần trước xuất hiện tình huống như vậy vẫn là khi ông lão đáng sợ kia đến đây,

nhưng khi đó, mọi người đều kiêng sợ sự mạnh mẽ của ông lão kia, bây giờ thứ

khiến bọn họ kiêng kỵ là thân phận của Karen.

Chớ nói đến thái độ mập mờ của Đại tế tự bây giờ khi chỉ đưa ra pháp chỉ

không tiếp khách, xem như Đại tế tự có hạ pháp chỉ ra tay với Karen, sau khi

Mobiteng nhận được mệnh lệnh thì ông ta cũng không dám theo lúc trước đi xin

phép để nhận được một pháp chỉ thứ hai giống như vậy để xác nhận.

Sau đó có một bóng người bay ra từ trong Thần Điện công vụ, người này là

Ukunga.

"Các ngươi lui ra.”

Mobiteng lập tức ra lệnh: "Lui ra.”

Lúc này bất kể có phải là mệnh lệnh trực tiếp của Đại tế tự hay không thì cũng

đều nghe thôi.

Karen tiếp tục tiến lên, đi đến trước mặt Ukunga.

Ukunga ngước nhìn, không bố trí kết giới cũng không hạ thấp giọng xuống, trực

tiếp trêu chọc nói:

"Con mẹ nó, cho dù ngươi có muốn tạo phản thì cũng nên mang theo nhiều

người đến đây, một mình một rồng đến thì có phải trông rất ngu xuẩn hay

không?"

Karen nhìn hắn, nói: "Vết thương của ngươi hồi phục thật nhanh.”

"Không phải bởi vì có việc cần làm sao, làn da dưới lớp quần áo còn chưa làm

lại xong, còn rất nhiều nếp gấp, ngay cả mắt hai mí cũng không kịp mở, làm cho

bây giờ ta soi gương cũng không quen."

Karen vòng qua Ukunga, đi qua bên người hắn.

Ukunga giơ cánh tay lên, ngăn cản Karen.

"Chớ đi vào, bây giờ hắn không muốn gặp ai cả."

Karen hỏi ngược lại: "Từ lúc nào mà Đại tế tự của Trật Tự Thần Giáo chúng ta

lại không thể gặp người khác vậy?"

"Nhất định phải đi vào?"

"Nhất định phải đi vào."

Ukunga nhẹ gật đầu, thu tay về, chờ Karen đi vào thì hắn cũng bước vào cùng.

Mới vừa đi vào thì Karen đã nhìn thấy ở trong góc hai bên của cổng Thần Điện

công vụ đã được bố trí ba cái bia mộ, tổng cộng sáu cái, tất cả đều được vận

chuyển từ trong Thần Điện ra.

Karen biết lúc ông nội mình đại náo Thần Điện, Thần Điện còn có một chiêu

cuối không sử dụng, ví như những lão già sử dụng phương pháp đặc biệt để

“sống tạm” này, cũng không định dùng vốn liếng quý giá của mình để xử lý

mâu thuẫn nội bộ.

Bây giờ thì việc vận chuyển những bia mộ này đã tăng cường mức độ bảo vệ

của Đại tế tự ở đây lên cực cao.

Thần Điện công vụ bây giờ đã ngừng làm việc, trong điện ngập tràn sự lạnh lẽo.

Đại tế tự ngồi ở sau bàn làm việc chính giữa, hắn vẫn uy nghiêm như cũ. Karen

không do dự mà bước vào, sau khi tiến đến khoảng cách thích hợp thì dừng

bước lại, nghiêm túc hành lễ với Đại tế tự:

"Bái kiến đại tế tự."

Đại tế tự không có trả lời.

Thật lâu sau, Karen quay đầu nhìn về phía Ukunga.

Ukunga liếc mắt, cười nói: "Ngươi sẽ không tưởng rằng ta khống chế rồi biến

Đại tế tự thành con rối của ta rồi mượn cơ hội ra lệnh nhé?"

Karen lắc đầu, lại hướng ánh mắt về phía Đại tế tự đang ngồi yên không nhúc

nhích ở đó.

"Này này này, ngươi có ý gì, ta không thể có chút dã tâm sao?"

"Đại tế tự sao rồi.”

"Ta không biết hắn có bị gì hay không, mấy ngày nay hắn đều như thế này, bỗng

nhiên bình thường, bỗng nhiên ngồi yên ở chỗ đó không nhúc nhích, nhưng ta

có thể cam đoan, những cái pháp chỉ kia đều được hắn đưa ra khi tỉnh táo.”

"Thần Điện biết điều và nghe lời như vậy sao?"

Những Trưởng Lão Thần Điện kia ngày xưa hận không thể xoá đi một chút tia

khói lửa còn sót lại của con người mà bây giờ lại tập hợp lại để đi quán triệt ý

chỉ của Đại tế tự;

Xem như lúc Đại tế tự còn bình thường thì muốn sai bảo bọn hắn tuỳ ý như vậy

cũng không thuận tiện như bây giờ, không có lý nào mà khi Đại tế tự trở thành

như thế mà các trưởng lão ngược lại trở nên ân cần như vậy.

"Ngươi không hiểu, nhưng chẳng mấy chốc thì ngươi hẳn là sẽ hiểu, chúng ta

không chỉ có là đang nghe theo pháp chỉ của Đại tế tự."

"Đó là cái gì?"

"Không nên gấp gáp, hắn cũng sắp tỉnh rồi." Khóe miệng Ukunga ngoắc ngoắc,

cười nói, "Này, đây là một cơ hội tốt, ngươi nên thử đi lôi kéo một đám người,

có cơ hội này thì thì ngươi có thể bớt phấn đấu vài chục năm đấy."
Bình Luận (0)
Comment