Số 13 Phố Mink

Chương 307

Karen đưa tay ấn chuông trên bàn, cửa phòng được mở ra, Berger đứng ở cửa:

“Anh Bede, ông cụ gọi ngài qua đó.”

“Được, tôi đã biết, đi nói với ông cụ, tôi đến ngay.”

“Vâng.”

Bede đứng lên, hơi cúi đầu với Karen:

“Thực sư vô cùng biết ơn ngài đã đến đây, mang đến hy vọng cho gia tộc Ellen

chúng tôi.

Dù sao, tuy rằng nhà nghệ thuật thông thường sống rất bất đắc chí, nhưng nhà

nghệ thuật thông thường không thích bất đắc chí.

Ngài đến đây, cuối cùng đã khiến tôi có thể tháo xuống trách nhiệm, chuyên tâm

chìm vào cung điện của nghệ thuật.

Đương nhiên, nếu ngài có việc cần đến tôi, tôi sẽ làm việc cho ngài bất cứ lúc

nào, cậu Karen tôn kính của tôi.”

Bede quay người đi ra khỏi phòng làm việc.

Từ đầu đến cuối, ông không yêu cầu Karen giữ bí mật giúp ông, bởi vì ông biết

rõ, câu này giống với phân chia lợi ích của hồ nước thánh, vốn không cần phải

nhắc đến.

Karen ngồi trên ghế, tiếp tục xoay bút bi trong tay.

Anh không tin lời của ông Bede, bởi vì Piaget cũng từng khờ dại tin tưởng

Linda sẽ mãi mãi không rời bỏ mình.

Ngoài ra,

Quy tắc của nhà Inmerais là: Không nghi ngờ qua một đêm!

Nhưng nơi này,

Là nhà họ Ellen.

Karen nhắm mắt lại, bắt đầu tiến vào suy tư và hồi ức:

——

“Tôi đã nói với anh ta cách thức mà Hoven giúp tôi hoàn thiện nghi thức thần

giáng xuống quy cách của giáo hội Kỷ Luật, còn giúp anh ta chuẩn bị, anh ta

muốn hoàn thành mong ước ấp ủ từ lâu của anh ta, triệu hồi ra một vị Tà Thần

thực sự, nhưng anh ta chắc chắn sẽ thất bại.

Bởi vì thực lực và cảnh giới của anh ta không đủ, anh ta chắc chắn sẽ hóa thành

một đám tro trong nghi thức triệu hồi, điều quan trọng nhất là, anh ta không có

đủ đồ để hiến tế.”

“Nhưng tại sao anh ta…”

“Bởi vì giấc mộng, bản thân anh ta cũng biết không thể thực sự triệu hồi Thủy

tổ ra, nhưng có lẽ có thể gặp mặt Thủy tổ một lần, nói mấy câu trước khi mình

chết cùng tế đàn.



“Đúng rồi, ông nội, cháu biết dị ma mà ông nói sẽ giúp chúng ta giải quyết hậu

quả là ai rồi.”

“Ồ.”

——

“Tách…” một tiếng, chiếc bút bi vốn đang xoay tròn trong tay rơi xuống bàn

làm việc.

Karen từ từ mở mắt ra.

Lẩm bẩm:

“Cho nên, nguyên nhân để vợ và con gái thay mình đến thành phố La Giai, thực

sự là để mình có thể đến xem triển lãm tranh sao?”



“Bede, con sắp xếp những việc này đi, nhất định phải xử lý thật tốt, xử lý thật

cẩn thận, con biết giá trị của hồ nước thánh này rồi đấy!”

“Đúng vậy, cha, con hiểu, con dặn người làm thật tốt ngay.”

“Ừm.”

“Nhưng hôm nay trời mưa, con cảm thấy hay là để ngày mai cho người bắt đầu

cất trữ nước thì tốt hơn, chẳng may nước mưa lẫn vào, có thể sẽ làm giảm phẩm

chất của nước thánh.”

“Ừm, đúng, con suy nghĩ thật chu đáo, vậy để ngày mai đi. Mike, con dẫn người

bảo vệ khán phòng?”

“Vâng thưa cha.”

Sau khi nói chuyện với cha và các anh em, Bede lập tức đi thẳng về hướng căn

phòng dưới lòng đất trong lâu đài.

Nhìn bóng dáng của ông đi xa.

Ông Anderson có chút bất lực nói: “Nó lại đến phòng tranh của nó rồi.”

Mike an ủi nói: “Đây là sở thích của em trai.”

“Còn may, bây giờ có cậu Karen ở đây.” Ông Anderson vỗ nhẹ trán của mình:

“Ta cũng không tức giận như vậy, thôi bỏ đi, kệ nó đi.”



Ông Bede đi vào tầng hầm ngầm, phía dưới lâu đài có ba phòng dưới lòng đất.

Một gian là phòng cất trữ, một phòng là làm công việc phòng ngự trước đây,

còn một phòng, chính là phòng tranh của ông Bede.

“Bốp!”

Bật đèn,

Ông Bede đi vào trong đó, bên trong có rất nhiều tác phẩm được che phủ bằng

vải trắng.

Ông đi mãi vào trong, bỏ qua tất cả các tác phẩm khác, trực tiếp đi đến trước

bức tường ở chỗ sâu nhất trong phòng tranh, trên bức tường cũng treo một mảnh

vải trắng.

Ông Bede nhắm mắt lại, vung múa nhẹ ngón tay, sau đó ông mỉm cười đi đến

trước tủ rượu nhỏ trong phòng tranh bên cạnh, rót một ly rượu vang cho mình,

uống một ngụm lớn, rồi đặt ly rượu xuống.

Lại cầm lên chiếc đàn vi- ô- lông được đặt ở bên cạnh, thử một chút, rồi mượn

rượu vang vừa xuống bùng nung nấu ấp ủ cảm giác.

Ngay sau đó,

Tiếng đàn du dương vang lên trong tầng hầm.

Ông Bede vừa kéo đàn vi- ô- lông, vừa bước qua bước lại, đây là màn biểu diễn

thuộc về một mình ông, ông là người biểu diễn, cũng là thính giả.

Tiếng đàn từ du dương ban đầu dần trở thành vui nhộn.

Lại từ vui nhộn biến thành cao trào.

Cuối cùng,

Từ cao trào hóa thành có thể đốt cháy mạnh mẽ ngọn lửa trong lòng!

“Khậc!”

Nốt nhạc cuối cùng rơi xuống.

Ông Bede khom lưng cúi chào với bức tường trước mặt.

Khi ngẩng dậy,

Anh đưa tay giật vải trắng treo trên bức tường xuống.

Vải trắng rơi xuống.

Lộ ra một bức tranh lớn được vẽ trên bức tường.

Trong bức tranh, một người đàn ông đứng trên sân thượng của tòa nhà, trong

tay cầm một chiếc hộp, đang ngẩng đầu mỉm cười nhìn người phụ nữ trong

không trung.

Còn người phụ nữ, vừa rơi nước mắt vừa đưa tay hướng lên bầu trời.

Trên bầu trời tràn ngập mây đen, ẩn sâu trong mây đen, lại có bóng hình của

một người phụ nữ.

Góc dưới của bức tranh, vẽ một tế đàn.

Ông Bede bưng ly rượu vang còn lại một nửa, vừa thưởng thức rượu vừa

thưởng thức bức tranh.

Đây là bức tranh của Linda;

Ông Bede bỗng nhiên cười nói:

“Nhưng họa sĩ, sao có thể xuất hiện trong bức tranh của chính mình chứ?”
Bình Luận (0)
Comment