Trên bàn sách là những núi văn kiện và quyển trục chất cao như núi, một người
đàn ông trung niên tóc mai điểm bạc đang ngồi làm việc đằng sau.
Nhân viên cao cấp trong giới giáo hội, trừ phi chính hắn nhất định muốn trải
nghiệm vẻ già nua còn nếu không thì trong nhiều tình huống đều có điều kiện
để cho mình trông không già.
Đại tế tự Trật Tự Thần Giáo không mỹ hoá quá mức, nhưng bản thân là hình
tượng đại biểu cho Trật Tự, xem hình tượng lúc Rasma tại nhiệm cũng là
nghiêm cẩn tinh tế, sau khi đến ở trong giáo đường ở phố Mink mới bắt đầu lôi
thôi tùy ý.
Protaras không thể ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách, chuyển giao vị trí Đại tế tự
một năm trước khi mạng sống kết thúc.
Cho nên, Protaras mà Karen nhìn thấy lúc này, hắn đã hơn bảy mươi tuổi.
Không gian của nơi này không lớn, nhưng lại có cảm giác áp lực vô cùng,
Karen nhìn Protaras có cảm giác như nhìn “Norton”.
Dù gì thì vị trước mắt này cũng là Đại tế tự có thực quyền xếp hàng đầu trong
lịch sử Trật Tự Thần Giáo, mà hắn cũng không giống như Norton, trên người có
sẵn hào quang của "Tiranus".
Lúc này, Protaras đặt văn kiện trong tay xuống, nhìn về phía Karen. Karen để ý
được rằng hắn đang cố tạo ra hình tượng ấm áp hiền hoà, hắn đang cố thử,
nhưng thất bại.
Protaras mở miệng nói: "Bạn học, ngươi thật đúng là âm hồn không tan đấy."
Hiển nhiên Protaras nhận ra mình.
DeCarloster đã từng nói, "Hình tượng” của Karen sau khi bọn hắn càng trưởng
thành và càng mạnh lên thì lại có ấn tượng càng sâu đậm.
Có lẽ ngay từ đầu chẳng qua là cảm thấy giống như là một giấc mộng, cảm thấy
mơ hồ rằng có sự tồn tại của người này, nhưng cũng không ai xem nó như
chuyện đáng kể, nhưng sau khi tốt nghiệp và ra ngoài làm việc, rất nhiều năm
sau khi lại nhớ đến quãng thời gian này, hình tượng của cái người bạn cùng
phòng thứ năm kia lại càng thêm rõ ràng.
Ukunga vẫn luôn cố gắng điều tra tung tích của Karen, có lẽ không chỉ có là bởi
vì hắn sống lâu nhất, còn có một nguyên nhân, hắn là người duy nhất trong cả
bốn người ngưng tụ ra được mảnh vỡ Thần cách;
Cảnh giới càng cao, cảm giác sẽ càng mãnh liệt.
Karen do dự một chút, vẫn rất chân thành hành lễ với Protaras:
"Bái kiến Đại tế tự." Dùng lập trường của một thần quan Trật Tự bình thường
khi gặp được nhân vật nổi tiếng trong lịch sử của Thần Giáo thì việc biểu đạt
lòng tôn kính là chuyện hiển nhiên.
"Chức vị trong giáo của ngươi vô cùng cao, hệ thống Đòn Roi Kỷ Luật, Bộ
trưởng?"
"Đúng vậy, mặt khác, ta còn kiêm nhiệm vị trí Thư ký trưởng của Đại tế tự."
"Từ khi ta chết thì đã được bao lâu rồi?"
"Hơn một nghìn năm."
"Ánh Sáng Thần Giáo không có khôi phục chứ?”
"Vẫn còn trong trạng thái lẻ tẻ dư nghiệt."
"Vậy là tốt rồi.” Protaras gật đầu nhẹ, "Thật vất vả mới có cơ hội xích mích nội
bộ để khiến bọn hắn tan rã, cũng không thể lại để cho bọn hắn bắt đầu ổn định
lại, đối thủ này, thật khó dây dưa."
"Nhưng mà vấn đề bây giờ không chỉ còn mỗi Ánh Sáng Thần Giáo."
"Xảy ra chuyện gì?”
"Chư Thần đang trở về."
"Ngăn cản bọn hắn." Trong mắt Protaras lộ ra sự uy nghiêm, kiên định nói,
"Thế giới này, đã không còn hoan nghênh sự tồn tại của bọn hắn.”
"Chuyện này rất khó."
"Lúc làm việc có một số chuyện cần cân nhắc độ khó, nhưng cũng có một vài
chuyện cũng không cần cân nhắc những thứ này, nếu như Trật Tự Thần Giáo ta
không thể đứng trên tuyến đầu ngăn cản Chư Thần, vậy Thần Giáo chúng ta
cũng không có lý do để tồn tại.”
"Ngươi nói đúng, chúng ta đang làm như thế."
"Xem ra vị Đại tế tự đương nhiệm kia làm không tệ lắm."
"Đúng vậy, Đại tế tự đương nhiệm tên là Norton, nhưng mà còn có một tên gọi
khác là Tiranus."
"Ngài Tiranus giáng lâm rồi?"
"Đúng thế."
"Hắn đứng ở bên nào?"
"Hắn và các đại nhân khác cùng nhau đứng bên Trật Tự."
"Mọi việc lập tức trở nên đơn giản, bất kể việc Chư Thần trở về có thể ngăn cản
hay không thì Trật Tự Thần Giáo chúng ta cũng không cần tự phán quyết nội bộ
của mình, có thể toàn tâm toàn ý dựa theo tiết tấu mà hoàn thành sứ mệnh."
"Đúng vậy, ngươi nói rất đúng, thức tỉnh ngươi là bởi vì ngài Tiranus không có
sức lực để tiếp tục xử lý giáo vụ, mà bây giờ tình thế của giới giáo hội đang rất
hỗn loạn."
"Thức tỉnh ta thì có ý nghĩa gì đâu?" Protaras hỏi, "Ta chỉ có thời gian ba ngày,
ba ngày, có thể làm ra một phương án chiến tranh không tệ, lại không đủ để một
vị đại tế tự lâm thời trấn giữ một Thần Giáo."
"Không, ngươi có thời gian rất dài." Karen hơi ngồi thẳng lên, bắt đầu nhìn
thẳng Protaras, “Ta có thể để cho ngươi vẫn duy trì trạng thái tồn tại sau khi
thức tỉnh, chỉ có điều ngươi cần chịu một chút thiệt thòi."
"Thiệt thòi?" Protaras vừa ngẫm trong miệng vừa bước ra từ sau bàn làm việc,
đi đến trước mặt Karen, "Bạn học, rốt cuộc ngươi có ý gì?"
Dưới chân Karen xuất hiện quy tắc Trật Tự đang vận hàng, đồng thời thì sức
mạnh quy tắc tương tự cũng đang hiện ra trước ngực của Protaras.
Con mắt Protaras trọn to, ngay sau đó, lập tức quỳ mọp xuống: "Ca ngợi Thần
Trật Tự vĩ đại!”
"Một nghìn năm trước, ngươi giải quyết sự uy hiếp của Ánh Sáng; lần này, sứ
mệnh của ngươi càng nặng hơn, ta cần ngươi đứng trong chỗ tối, điều khiển
Thần Giáo, khống chế lại toàn bộ giới Giáo hội."
"Cẩn tuân Thần chỉ!"
Karen mở mắt ra.
"Răng rắc …răng rắc…."
Bên trong quan tài liên tục phát ra tiếng vang giòn.
"Ẩm!"
Nắp quan tài bị xốc lên.
Mặc dù trước lúc qua đời đã từ chức nhưng ở lúc nhập liệm thì Kỵ Sĩ Đoàn thứ
nhất vẫn dựa theo quy cách, để hắn mặc thần bào Đại tế tự trên người.
Lúc Protaras từ từ ngồi dậy trong quan tài, vào lúc này thì khí tức uy nghiêm
thuộc về Đại tế tự trật tự toả ra.
Ukunga mím môi, hắn vô thức đứng vững, sau đó ân cần thăm hỏi nói: "Hoan
nghênh tham gia họp lớp, Protaras."
Protaras nhìn Ukunga, hỏi: "Ngươi dựa vào cái Thần khí kia mà sống đến nay?"
Ukunga có chút lúng túng gãi đầu một cái, hồi đáp: "Ừm, đúng vậy, sống hơi
lâu hơn một chút.”
Protaras: "Không tạo ra giá trị, còn lãng phí tài nguyên của Thần Giáo hơn một
nghìn năm để duy trì sự tồn tại của mình, Ukunga, ngươi quả thật là sâu mọt của
Thần Giáo."
Ukunga cúi đầu, hắn không có phản bác, không chỉ bởi vì thân phận Protaras
tạo ra áp lực, càng là bởi vì Protaras nói đúng, nếu như không có Dis để Karen
tặng mảnh vỡ Thần cách kia cho mình thì hắn bây giờ vẫn còn là nhân vật
không có giá trị ở trong Thần Điện.
Chỉ có điều là loại giọng điệu lạnh nhạt này quả thật sẽ không để cho người ta
cảm thấy dễ chịu.
Neo đứng ra hoà giải nói: "Được rồi, được rồi, thật vất vả mới họp lớp được
một lần, sao lại để không khí ngượng ngạo như thế, Protaras, ngươi có thể thu
hồi khí thế Đại tế tự của ngươi một chút không, để chúng ta hồi tưởng lại tuổi
trẻ một chút?"
Protaras: "Philias, sao ngươi còn mặt mũi mà tiếp tục sống thế?"
Neo: "...”
"Nếu ta là ngươi, ta sẽ không cho phép mình để lại bất cứ truyền thừa nào, bởi
vì, ta không có mặt mũi để gặp tín đồ trong giáo của mình."
Neo: "Quá đáng, quá đáng rồi đấy."
DeCarloster dùng cây trượng trong tay gõ xuống mặt đất, phát ra tiếng cạch
cạch cạch, nói: "Mọi người rất vất vả mới tập hợp được một lần, lúc trước ai
cũng đều rất chờ mong ngươi có thể thức tỉnh, đều là bạn học, đều là bạn bè,
đừng nhắc đến lập trường vào lúc này được chứ?"
Protaras vừa bước từ trong quan tài xuống vừa nói: "Ta phái Người Cầm Roi bí
mật giúp đỡ đội thám hiểm của ngươi, hẳn là ngươi đã sớm phát hiện nên trước
khi đến chỗ kia ngươi đã cố ý bỏ lại đội ngũ mà một mình đi vào, cuối cùng
chết ở trong đó, chỉ có thi thể bị trục xuất trở về. Người xem trọng lập trường
nhất không phải ngươi sao, DeCarloster, ngươi tình nguyện chết, cũng không
muốn để Trật Tự Thần Giáo chúng ta có được manh mối về nơi ấy nhỉ."
DeCarloster có chút xấu hổ nhìn thoáng qua Karen, lúc trước là lúc trước, bây
giờ là bây giờ, thật ra hắn cũng giống Lão Saman, ở kiếp trước dâng toàn bộ lên
cho tín ngưỡng giáo hội, đời sau cũng không có gánh nặng gì trong lòng, có thể
tự do lựa chọn, nhưng hắn rất sợ lại bởi vậy mà sự tín nhiệm của Karen dao
động.
"Tốt, có thể.” Karen mỉm cười quay người, dự định kết thúc cái không khí
không quá thân thiết vào lúc này.
Nhưng mà, không đợi Karen hoàn toàn quay người, lúc trước Protaras ở trong
ký ức còn cung kính khi trở thành Kỵ Sĩ thì bỗng nhiên trong tay xuất hiện một
quyền trượng, viên đá quý ở trên đầu quyền trượng vỡ ra, toả ra luồng ánh sáng
loá mắt bao phủ Karen và đồng thời một mũi nhọn sắc bén nhô ra trực tiếp đâm
vào lồng ngực anh.
"Phốc!”
Cơ thể cả sát bên cạnh nhau, gương mặt như dính cùng một chỗ.
"Chậc…”
Ánh mắt Karen từ từ nhìn xuống, không dám tin mà nhìn ngực mình bị đâm.
Protaras thấp giọng nói:
"Ngài phản bội Trật Tự, ngài không nên xuống đây, ngài nên ở trên mới đúng."
Karen: "..."