Giấc ngủ này, Karen ngủ cũng không phải rất yên tâm.
Hẳn là do vừa mới hoàn thành tịnh hóa cho nên các giác quan trên trở nên "nhạy
cảm" hơi quá đà.
Lúc chìm vào giấc ngủ, anh có thể biết rõ mình đang ngủ, nhưng bên trong đầu
óc những cảnh tượng trước kia đang không ngừng hiện lên trong trí nhớ, giống
như là xem lại quá khứ của mình một lần nữa.
Hình tượng lúc vừa thức tỉnh của bản thân anh, hình ảnh mình ở nhà Inmerais,
hình ảnh mình lúc đến Wien... Mãi cho đến cuối cùng, hình ảnh dừng lại dưới
chân mình, bốn phía một khung cảnh trắng xóa, chỉ có dưới chân mình là bóng
râm duy nhất.
Hình ảnh dừng lại ở chỗ này.
Khi Karen vô ý thức quay đầu nhìn về phía sau lưng, anh tỉnh lại.
Đồng thời, trời cũng vừa sáng.
Karen xuống giường, sau khi rửa mặt xong thì đi ra phòng ngủ, Berger đã đứng
ở đó: “Thiếu gia, tôi đi dặn phòng bếp mang bữa sáng lên.”
“Ừm.”
Karen đi vào thư phòng, đặt quyển sách "Ánh sáng của Trật Tự" lên trên bàn
sách.
Thật ra anh cũng không tham gia vào hoạt động thực tế của gia tộc Ellen, cho
nên, căn thư phòng xa hoa này, bây giờ thực sự bị anh sử dụng như một thư
phòng.
Rất nhanh, bữa sáng buồn tẻ không thú vị nhưng lại giàu dinh dưỡng đã được
đưa vào.
Karen vừa không thay đổi sắc mặt mà ăn, vừa suy nghĩ có nên để ông Anderson
bố trí cho mình một cái bếp riêng ở lầu ba hay không.
Đúng lúc này, tiếng cửa thư phòng bị gõ vang lên.
Karen nhấn chuông, Mike ngồi trên xe lăn đi đến.
Nhìn thấy anh, Karen mới nhớ tới Pall từng nói với mình có thể giúp anh giải
quyết vấn đề cơ thể, để anh có thể tiếp tục tu tập.
Bây giờ mình đã hoàn thành tịnh hóa, trở thành một thần bộc quang vinh, đã có
thể thử làm chuyện này.
“Thiếu gia Karen, trong nhà vừa nhận được điện thoại, vào lúc sáng nay, thân
vương Henry mang theo hơn một trăm Cấm vệ quân của Hoàng gia rời khỏi
cung, đang đi về hướng trang viên này của chúng ta.”
"Hửm?” Karen hơi nghi ngờ nói: "Đến đây làm gì?”
“Không biết, tối hôm qua hắn chắc hẳn là uống rượu, nói không ít lời say, trong
đó có mấy câu liên quan đến việc bất mãn với gia tộc Ellen chúng ta, có lẽ là vì
chuyện của tiểu thư Eunice."
"Là ai gọi điện thoại?” Karen hỏi: "Tay trong của gia tộc Ellen trong hoàng
cung?”
"Không phải, là quan trợ lý sinh hoạt của nữ vương tự mình gọi điện thoại tới
nhắc nhở, trong cung đã phái người đuổi theo thân vương Henry rồi, chỉ có
điều, trợ lý cũng biểu đạt thái độ áy náy đối với chúng ta, đồng thời nói rõ nữ
vương đã phái người đuổi theo hắn.
Đương nhiên, trong tình huống bình thường, sau khi thân vương Henry đi đến
nửa đường chắc là sẽ tỉnh rượu, hẳn là sẽ tự trở về, không có khả năng thật làm
ra chuyện hoang đường.”
“Thật là thấp hèn.” Karen bình luận.
“Đúng thế.” Mike phụ họa: "Chỉ là thiếu gia yên tâm, sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Cứ coi như hắn đến thật thì nhà Ellen cũng sẽ cản bọn hắn quay về, mặc dù nhà
Ellen nhà bây giờ nghèo túng, nhưng vẫn có không ít quan hệ.”
“Ừm.” Karen chỉ chỉ Mike: “Ta vừa hoàn thành tịnh hóa.”
"Phải rồi, thiếu gia, chúc mừng ngài, hôm qua sự biến đổi ở trong ao của sảnh
diễn nghệ, thật là để cho tôi...”
“Không, ta không có ý này.” Karen cắt ngang lời nói của Mike: "Ông nội biết
vấn đề của cơ thể anh.”
"Đại nhân Dis, biết tình huống của tôi?”
"Đúng vậy, ông nội cực kỳ quan tâm đến mỗi người trong nhà Ellen.”
"Thật sao... Cảm tạ Dis đại nhân vĩ đại.”
“Cho nên, ông nội dạy cho ta một cái phương pháp, có thể để ta sau khi hoàn
thành tịnh hóa giúp cậu giải quyết hết vấn đề. Mặc dù chân đã gãy của cậu
không có cách nào khôi phục, nhưng có thể để cậu tiếp tục tu tập.”
“Thiếu gia, thật sao, thật sao!”
Mike rất kích động, hai tay chống tay vịn của xe lăn giống như muốn nhấc
người mình lên.
Lúc này, tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa.
Karen lại ấn chuông, Bede tiên sinh vội vã đi đến:
“Karen thiếu gia, không xong...”
“Thân vương Henry tới?” Karen hỏi.
Bede tiên sinh kinh ngạc nói: “Ngài đã biết rồi sao?”
Karen hơi không kiên nhẫn dựa người vào ghế, anh thật sự không muốn trải qua
tiết mục đánh nhau cùng tình địch, anh cảm thấy cái này rất ngây thơ.
Chắc đại khái nguyên nhân là bởi sự dạy dỗ của gia đình... Ừm, sự dạy dỗ của
nhà Inmerais.
Giống như chiều hôm trước, mình đi tìm Dis để nói rõ tình huống nhà Ciso, còn
phân tích cho Dis năng lượng của những đại nhân vật đứng sau những gia tộc
lớn, kết quả đáp án mà Dis cho mình lại là:
“Bọn hắn, được tính như cái gì?”
Cho nên, trong lòng Karen đã bắt đầu có xúc động, có muốn được ăn cả ngã về
không mà đi làm bá tước Recar tỉnh ngộ để ga giúp mình đi giải quyết vấn đề
này hay không?
Vì giải quyết phiền toái của quá trình trung gian này, mình có thể đào quan tài
của bá tước Recar ra, lén chuyển nó đến bên cạnh Hoàng cung ở thành phố
York, ở đó "đánh thức" bá tước Recar.
Tiếp sau đó, ngồi nhìn bá tước Recar làm chuyện đầu tiên sau khi tỉnh dậy là
muốn về thăm nhà trước hay là trèo tường đi tìm con cháu của tình nhân cũ ôn
chuyện trước?
“Thiếu gia, làm thế nào ạ?” Bede tiên sinh hỏi.
“Ừm?” Suy nghĩ của Karen bị cắt ngang: “Làm thế nào?”
"Chính là thân vương Henry.” Bede tiên sinh hỏi.
“Ta sẽ không gặp, đu sao thân phận của ta không phải không thích hợp tiết lộ
với bên ngoài sao, chắc là mọi người có thể giải quyết hắn đúng không, Mike?”
“Có thể, thiếu gia.” Mike gật đầu nói.
“Không phải...” Bede tiên sinh mở ra tay, “thân vương Henry, đã bị làm xong.”
Mike cười nói; "Động tác của cha thật nhanh, ông ấy cũng là bị đánh thức sao.”
Karen cũng thở phào một hơi, nói: “Ender tiên sinh vất vả rồi.”
Điều anh muốn chính là mắt không thấy tâm không phiền, chỉ cần thân vương
Henry bây giờ sẽ không xuất hiện trong trang viên xum xoe với Eunice, anh
mới lười quan tâm cái giống loạn luân nhà Gloria kia.
Bede tiên sinh thở dài, nói:
“Bởi vì thân vương Henry mới vừa tiến vào trang viên chỉ còn lại có một cái
đầu.”