Số 13 Phố Mink

Chương 3100

DeCarloster chỉ chỉ vào mặt mình, cười nói: "Cho nên, Ukunga, bây giờ ngươi

đang chuẩn bị để nhặt xác giúp ta bất cứ lúc nào à?"

"Nếu không thì sao?" Ukunga nhún vai, "Ta rất bận rộn, nếu như không phải nể

mặt ngươi sắp đi một lần nữa thì ta cũng sẽ không canh chừng ở chỗ này."

"A, vậy sao, ngươi làm vậy để cho ta cảm thấy rất ấm lòng đấy."

Ukunga đứng dậy, đi đến trước giường xoa bóp của DeCarloster, đưa tay bắt lấy

cánh tay của hắn, vén tay áo lên.

"Này này này, ta biết trong một nghìn năm thì ngươi cô độc lắm nhưng ngươi

cũng không thể làm như vậy, ta tình nguyện giúp ngươi đi tìm một món Thần

khí khác để giải quyết."

"Vì sao không có đốm đen nhỉ?" Ukunga hỏi, "Đã vượt qua thời gian, cho dù

ngươi có thể duy trì thêm một khoảng thời gian thì lúc này cơ thể cũng đã mục

nát."

"Ta thích dùng nước hoa, kem bôi tay của Nguyệt Thần, ngươi cần không?"

DeCarloster nâng cái gậy chống của mình lên, “Xoạch” một tiếng, đầu nhọn của

cây gậy tách ra, từ bên trong toả ra chất lỏng màu trắng, giống như là sữa bò.

Neo đưa tay nói: "Nào, cho ta một ít."

"Đây, cho ngươi."

Sau khi nhận lấy cái thứ kem bôi tay kia, Neo chà xát trong lòng bàn tay rồi lại

xoa xoa lên trên mặt, thấy có chút kỳ lạ mà hỏi thăm: "Sao kem bôi tay của Nữ

Thần lại có mùi hơi tanh thế?”

"Bởi vì đây là cái thứ được gỡ xuống từ Phượng Hoàng Lửa trưởng thành sau

lần thứ nhất giao phối."

"Cái nào?”

"Cái kia.”

"Cái kia?”

"Đúng."

Neo không ra vẻ buồn nôn, mà là cười cười đi rửa tay, vừa dùng xà phòng rửa

vừa trêu chọc nói: "Trách không được Thần Trật Tự chướng mắt Nguyệt Thần,

cái phong cách này cũng hơi mặn quá rồi."

"Thần mà, không phải là như thế sao, bọn hắn tạo ra quy tắc, đồng thời lại

không chịu sự giới hạn từ quy tắc, nhìn chung thì mấy câu chuyện kể về Thần

bất kể trong giai đoạn văn minh nào đều sẽ tràn ngập những điều nghi hoặc và

khó hiểu."

Ukunga nhắc nhở: "DeCarloster, vì sao ngươi còn chưa chết thế?”

"Do không nỡ để lại ngươi một mình đấy, người bạn học thân yêu của ta."

DeCarloster mở cái đồng hồ bỏ túi ra xem một chút, cười nói: "Ôi, đã đến giờ,

ta phải đi."

Nói xong, DeCarloster đi ra khỏi cửa hàng, sau khi ho nhẹ một tiếng thì hai bên

người của hắn xuất hiện một tên bảo vệ nam và thư ký nữ, mặc đồ đen và đồ

trắng.

Hai người một tay dắt lấy một bên tay của DeCarloster, khi DeCarloster bước

lên phía trước thì hắn cũng biến mất.

Ukunga đi tới cửa, quay đầu lại, nhìn xem Neo vẫn ngồi yên tại chỗ.

"Chắc ngươi biết được chút gì đó nhỉ."

"Ừm, biết."

"Rốt cuộc là cái gì?"

Neo lắc đầu: "Chuyện này ta không tiện nói ra, bởi vì vị kia có vẻ cũng không

đưa ra câu trả lời chắc chắn rằng có nên nói cho ngươi biết hay không."

"Vì sao không nói cho ta?"

"Ta khuyên ngươi vẫn đừng nên biết thì tốt hơn, nếu không, cẩn thận bạn cùng

phòng cũng không làm được."

"Không làm được bạn cùng phòng thì ít ra còn có thể làm cha con.”

Neo giơ cái ly hồng trà trên bàn lên, kính về hướng Ukunga, nói:

"Chúc ngươi có thể vĩnh viễn lạc quan."

...

Karen không ngờ tới trước lúc mình sắp rời khỏi trang viên Ellen thì lại gặp một

chiếc xe ngựa đi tới, người ngồi trong xe ngựa chính là Protaras. Protaras đi

xuống xe ngựa, hành lễ với Karen.

Karen tránh người ra bên cạnh, mặc dù giữa hai người từng phát sinh một

chuyện không vui, nhưng Karen vẫn là không quá muốn nhận lễ nghi từ hắn.

"Thiếu gia, món khí linh kia bây giờ như thế nào?”

"Không Gian Phong Ấn truyền tin tức đến nói, công việc chữa trị đang tiến

hành theo thứ tự, nội bộ Khí linh không bị hư hại hoàn toàn, trải qua một

khoảng thời gian thì có thể hoàn toàn phục hồi như cũ."

"Vậy là tốt rồi nếu không thì ta sẽ vô cùng áy náy.”

"Không có việc gì, đều đã qua rồi, dù sao cũng là chuyện hiểu lầm không ai

muốn xảy ra, còn nữa, ngươi không cần gọi ta là thiếu gia giống như bọn họ, gọi

chức vị của ta là được.”

"Được rồi, Thư ký trưởng."

"Ta vốn cho rằng bây giờ ngươi sẽ rất bận bịu, không nghĩ tới thế mà ngươi có

thể bớt thời gian đến nơi đây."

"Quả thật bề bộn nhiều việc, vừa ôn lại sự biến đổi sau cả nghìn năm còn vừa

chế định rất nhiều phương án."

"Ít nhất thì hiệu quả trước mắt rất không tệ, với sự hỗn loạn của giới giáo hội

vừa bắt đầu thì chúng ta sẽ được lợi nhất."

"Đúng vậy, điều ta không thể nào hiểu được chính là tại sao sau khi ta chết,

chính sách mà ta vốn đưa ra trong nhiệm kỳ của mình không thể được tiếp tục

và thúc đẩy.

Theo lý thuyết sau khi Ánh Sáng Thần Giáo diệt vong thì Trật Tự Thần Giáo ta

đã thành Thần Giáo đứng đầu đương thời đúng nghĩa, sau đó nên dùng một thái

độ càng siêu nhiện để không ngừng châm ngòi sự nội đấu của giới giáo hội.

Nhưng mà ngoại trừ vị bây giờ thì nhiều Đại tế tự tiếp theo sau giống như

không có người nào thật sự làm như vậy."

Đây xem như là sự khó hiểu của tổ tiên dành cho con cháu, tảng đá gian nan

nhất cũng đã bị dời ra, nhưng lại không bước đi trên con đường đã dọn bằng

phẳng.

"Sau khi ngươi đi, nội bộ Thần Giáo đã có một cái nhận thức chung, không hi

vọng lại có một ngươi nữa ra đời, trong mấy trăm năm qua ngay cả Đòn Roi Kỷ

Luật cũng đều bị xao lãng đi."

Protaras thở dài: "Ai, rất bất đắc dĩ."

Lúc này, DeCarloster xuất hiện ở cổng trang viên Ellen, hắn không tự tiện tiến

vào, bởi vì nơi này được bố trí trận pháp rất mạnh.

Miuri dẫn DeCarloster đến, DeCarloster hành lễ với Karen trước, Karen nhẹ gật

đầu với hắn.

Ngay sau đó DeCarloster đưa tay khoác lên trên bờ vai Protaras: "Thật làm cho

ta cảm động, ngươi cố ý đến đây để tiễn ta đi sao?"

"Ừm." Protaras đưa tay vỗ nhẹ xuống dưới tay của DeCarloster, cười nói, "Sợ lỡ

như ngươi giả vờ quy thuận, trên đường đi có biến cố và tâm tư gì thì ngươi

cũng xong rồi.”

"Trời ạ, ngươi thế mà còn không biết xấu hổ nói ta? Chính ngươi mới lúc trước

đã làm chuyện gì ngươi đã quên rồi à?”

"DeCarloster, làm việc cho tốt.” Protaras cực kỳ nghiêm túc nói, "Đừng để chủ

ta thất vọng."

DeCarloster khoát tay áo: "Chuyện này không cần ngươi dạy ta, nếu như Thần

thật trở về, vậy sau này nhà thám hiểm cũng không có chỗ nào để vui chơi thám

hiểm, bởi vì chủ nhân đều trở về rồi.

Ngươi biết không, sau khi tỉnh dậy ta xem không ít bút ký và truyện kể, ta phát

hiện sau khi ta chết một nghìn năm, nhưng địa vị vẫn luôn cực kỳ cao, nhiều

năm liên tục được hiệp hội nhà thám hiểm bình chọn là nhà thám hiểm ưu tú

nhất trong lịch sử.

Ta phải làm chút gì đó cho những người hâm mộ hậu thế, giúp bọn hắn có càng

nhiều nơi để vui chơi.”

"Chúng ta chuẩn bị xong rồi, meo"

"Gâu!”

Kevin chở Pall đi ra, Pall rất vui vẻ nói: "Ngài DeCarloster, rất vinh hạnh có thể

cùng ngài tham gia một chuyến thám hiểm thú vị!"

DeCarloster tháo cái nón xuống, đáp lễ Pall:

"A, tiểu thư Pall. Ellen xinh đẹp và dũng cảm, có thể cùng ngài tham gia một

cuộc thám hiểm thật sự là chuyện làm cho người ta rất kích động và mong chờ."

"Vậy chúng ta lên đường ngay đi, đoàn thám hiểm đã tập hợp xong trong không

gian trung chuyển."

"Được."

DeCarloster hành lễ cáo biệt với Karen một lần nữa.

"Vù… "

Một tiếng run rẩy vang lên từ phía trên trang viên, ngẩng đầu nhìn lên thì có thể

trông thấy một bóng người to lớn màu vàng kim.

Hắn muốn vào nhưng lại bị ngăn cản.

DeCarloster hỏi: "Có cần nói cho hắn biết không?"

Protaras nói: "Hắn cũng đã đoán được."

"Vậy bây giờ hắn thật to gan, dám dùng pháp thân để lao vào nơi này."

Protaras lắc đầu: "Cũng chỉ đụng hai lần, ngay cả lần thứ ba cũng không dám

đụng, giống như đứa bé hờn dỗi, nhưng lúc nào cũng dùng khóe mắt liếc nhìn,

không dám thật sự chọc giận người lớn."

"Vù!"

Lần va chạm thứ hai xuất hiện.

Sau đó, pháp thân biến mất.

"DeCarloster, vừa lúc ta muốn về Giáo Đình, ngồi cùng xe ngựa về với ta đi.”

"Được."

Xe ngựa lái ra khỏi trang viên, màn xe bị xốc lên, có thể thấy rõ ràng gương mặt

vội vã của cái tên ở bên ngoài.

Miuri hỏi: "Bộ trưởng, để ta gọi trưởng lão Ukunga vào chứ?”

"Được rồi, để ta đi đưa hắn về."

Karen đi ra khỏi cổng lớn trang viên, không nhìn thấy bóng dáng Ukunga,

Karen từ từ đi đến trên một sườn núi ở phía đối diện con đường, cảnh sắc nơi

này cực kỳ hợp lòng người.

Vừa lên đến đã nhìn thấy Ukunga đi tới từ đằng xa, mỗi một bước đặt xuống thì

là một lần dịch chuyển cả trăm mét.

Karen đứng tại chỗ, chờ hắn tới.

Cuối cùng, Ukunga đi tới bên cạnh Karen, bởi vì Karen đứng trên chỗ cao nhất

của dốc núi, cho nên bây giờ trông Ukunga thấp hơn Karen.

Ukunga chỉ chỉ vào trán của mình: "Karen, ta cảm thấy ta điên rồi, bởi vì ta nghĩ

đến một chuyện vừa cực kỳ đáng sợ còn vô cùng hoang đường, để cho ta dở

khóc dở cười, ha ha ha, ha ha ha, nếu ta nói cho ngươi biết, chắc chắn ngươi

cũng sẽ cảm thấy ta điên rồi, bởi vì chuyện này thật sự là quá buồn cười, ha ha

ha • • • •."

Mặt Karen mỉm cười nhẹ nhàng mở miệng nói:

"Cha?"

"Vù!"

Lúc này Ukunga quỳ rạp trên đất, hai tay giao nhau đặt trước ngực, cơ thể bắt

đầu run rẩy:

"Chủ …"
Bình Luận (0)
Comment