So với sự mệt mỏi của lần thứ nhất khi đến Luân Hồi Cốc, rõ ràng lần đi này dễ
dàng hơn.
Trên hòn đảo bên ngoài, Luân Hồi Thần Giáo đã bố trí một trận pháp dịch
chuyển lâm thời chuyên để cho nhóm người Karen sử dụng.
Lúc xe ngựa chạy ra khỏi vòng tròn dịch chuyển thì đã trực tiếp xuất hiện trong
nội bộ của Giáo Đình Luân Hồi.
Trên bậc thang, Người Gác Cổng Romir đứng ở đó tự mình nghênh đón. Karen
đi xuống xe ngựa, lễ phép hỏi thăm với Người Gác Cổng.
"Thư ký trưởng Karen vất vả dọc đường rồi, hoan nghênh đến Luân Hồi Cốc
làm khách một lần nữa, cũng đáp lại lời mời năm đó của ta."
Đương nhiên, lúc trước lúc đưa ra lời mời thì chắc chắn bà ta không ngờ tới
rằng mình sẽ đích thân ra ngoài cửa nghênh đón.
"Cám ơn ngài đã tiếp đón.”
"Mời Thư ký trưởng Karen đi qua bên này.”
"Được rồi."
Chuyến đi lần này của Karen mang tính chất bí mật, cho nên không dẫn đội
nghi lễ theo, thậm chí ngay cả thần quan ngoại giáo của Trật Tự ở Luân Hồi
cũng không được thông báo.
Romir dẫn Karen vào một căn phòng hội nghị, Connor và Ukunga và đám
người Muri ở lại bên ngoài, một mình Karen ngồi ở bên trong đối diện với
Romir và ba vị Trưởng Lão Thần Điện.
Những Thần Giáo khác không giống Trật Tự Thần Giáo, Trưởng Lão Thần
Điện có địa vị và nhiều quyền lực thực tế hơn, cho nên Ukunga ở lại bên ngoài
không vào được.
"Thư ký trưởng Karen, nghe nói trước đó không lâu trong Thần Điện của quý
giáo từng xảy ra một cuộc bạo loạn, ta rất tò mò rằng Thần Điện của quý giáo
có bị tổn thất lớn hay không?"
Người mở miệng đặt câu hỏi chính là một người phụ nữ trung niên tóc bạc.
Lúc này Romir nghe thấy không khỏi nhíu mày, bà ta thực sự không hiểu vào
trong thời điểm quan trọng này lại nói chuyện kia ra để kích thích đối phương
thì có thể có lợi ích gì? Một loạt hành động gần đây của Trật Tự Thần Giáo đã
trực tiếp tương ứng với sự kiện Chư Thần trở về, còn cái vị Trưởng Lão bên
mình này thì ánh mắt vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào chút chuyện vặt của Thần
Điện đối phương.
Ngược lại thì Karen cũng không tức giận, dù gì thì trong Thần Điện nào sẽ
chẳng có vài Siti?
"Trưởng Lão Ukunga đi cùng ta đến đây lần này chính là người bị hại trong sự
kiện lần trước, bị thương rất nặng nhưng bây giờ đã hoàn toàn khôi phục, trong
sự kiện đó Thần Giáo chúng ta không có một vị Trưởng Lão nào chết đi, thậm
chí, không có một vị Trưởng Lão nào bị hạ cảnh giới thấp xuống.
Cũng không biết Thần Điện của quý giáo đã hồi phục lại nguyên khí từ sau sự
kiện của Rylisa lần trước hay không?"
Vị Trưởng Lão tóc bạc của Luân Hồi kia lúc này cũng cứng miệng.
Romir thừa cơ lấy lại quyền chủ động cho phe mình trong cuộc hội nghị này, dò
hỏi: "Chúng ta rất chờ mong hiệp ước mà Thư ký trưởng Karen tự mình mang
đến.”
"Có thể cùng hết mình với Luân Hồi cũng là chuyện mà Trật Tự Thần Giáo
chúng ta vẫn luôn mong muốn."
Karen lấy ra một quyển trục, bàn tay giơ nhẹ lên, để nó nhẹ nhàng bay qua.
Sau khi Romir xem xong, lại truyền quyển trục cho ba vị Trưởng Lão phía sau
mình đọc.
Điều khoản trong hiệp ước đơn giản rõ ràng, có thể nói là vô cùng bình thường.
Nhưng dù sao Luân Hồi Thần Giáo cũng là từng bị Trật Tự dạy dỗ, cho nên cho
dù lúc này cầm trong tay một hiệp ước bình thường thì trong lòng vẫn cảm thấy
rất không thực tế.
Sau đó, cũng làm việc theo thông lệ, hai bên tiến hành trao đổi một vài vấn đề
về chi tiết và quy tắc không có chút ý nghĩa thực tế nào liên quan đến hiệp ước,
cuối cùng cuộc hội nghị này cứ như thế mà kết thúc.
Ba vị Trưởng Lão Luân Hồi rời khỏi phòng hội nghị, Romir thì cùng Karen đi
ăn tối.
Hoàn cảnh bữa tối hơi có vẻ riêng tư một chút, một vài lời không tiện nói lúc
trước cũng được nói ra.
Romir hỏi: "Thư ký trưởng Karen, chả lẽ sắp đến thì Cánh Cổng Luân Hồi có
thể sẽ xảy ra vấn đề gì hay sao? "
Karen uống một ngụm nước đá, cầm lấy khăn ăn lau khóe miệng, mỉm cười nói:
"Có xảy ra vấn đề gì hay không thì ta nghĩ Người Gác Cổng như ngài sẽ biết rõ
hơn ta nhiều."
Có vị trí của hai cái lỗ hổng ở chỗ của Cánh Cổng Luân Hồi và Nguyệt Luân,
hai địa điểm này nằm ngoài phạm vi khống chế của Trật Tự Thần Giáo.
Mà kể từ khi có dấu hiệu báo trước, Luân Hồi Thần Giáo vẫn luôn đang cố gắng
tăng tốc việc bào mòn vách ngăn để mong rằng Chủ Thần nhà mình có thể trở
về càng sớm hơn.
"Thư ký trưởng Karen, chúng ta chỉ làm chuyện mà chúng ta cho rằng nên làm
mà thôi, ta tin tưởng bên phía Nguyệt Luân tất nhiên cũng đang làm chuyện
tương tự."
Karen nhún vai tự bỏ thêm hai viên đá vào trong ly của mình.
Romir tiếp tục nói: "Ta muốn biết thái độ của Trật Tự, ta nghĩ chuyến thăm bí
mật của ngài đến đây lần này ngoại trừ việc hiệp ước ra thì khẳng định cũng
mang theo ý chỉ ngài Tiranus của Trật Tự đến."
Karen đáp: "Người Gác Cổng, chắc hẳn ngài cũng có thể nhìn ra được thái độ
của Trật Tự chúng ta có thân thiện hay không, nếu không thì cũng không phải ta
đến, mà là Kỵ Sĩ Đoàn sẽ đến."
"Ha ha, đây là chuyện đương nhiên."
Hai người ngồi đối mặt nhau đều cười.
Nhưng Karen biết gần đây Luân Hồi Thần Giáo đã co rút phạm vi thế lực lại
trên diện rộng, điều động lực lượng đóng quân ở các khu Thánh Địa bên ngoài
trên quy mô lớn để tập trung vào trong vùng trung tâm.
Phải biết rằng năm đó bởi vì phạm vi thế lực mà Luân Hồi đã từng có một cuộc
chiến lớn với Nguyệt Nữ.
Nhưng mà lần thu hẹp phạm vi này đến trước mắt cũng không tạo ra quá nhiều
tổn thất thực tế, bởi vì khu truyền giáo của hàng xóm bên cạnh là Nguyệt Nữ
Thần Giáo cũng đang làm điều tương tự.
Tất cả mọi người đang co cụm lực lượng, tăng cường phòng ngự, tham khảo bài
học trước đó của Sinh Mệnh Thần Giáo, sợ Kỵ Sĩ Đoàn Trật Tự tới cửa chào
hỏi.
Tất cả đều đang đợi, đều đang đánh cược, đều đang cố gắng gia tăng tỉ lệ, bảo
đảm Chủ Thần nhà mình có thể giáng lâm thành công, Thần, không chỉ là tín
ngưỡng của các tín đồ mà càng là hy vọng của các tín đồ cho kỷ nguyên tiếp
theo.
Romir nhẹ nhàng đung đưa ly rượu trong tay, thở dài, nói: "Có lẽ ngài Thư ký
trưởng Karen không tin, đứng trên góc độ của ta thì thật ra ta cũng không có
khát vọng quá lớn đối với việc chủ ta trở về."
"Ồ?"
"Bởi vì ta dung hợp với em gái của mình nên tất nhiên ta chịu sự ảnh hưởng của
nó, nó là Người Gác Cổng phía trong, mà một khi chủ ta giáng lâm, tất cả linh
hồn tồn tại và sinh sôi trong Cánh Cổng Luân Hồi từ kỷ nguyên trước đến nay
đều là bữa ăn để chủ ta phục hồi."
Karen cười.
Romir: "Ngươi không tin sao? "