Ngược lại là Trật Tự Thần Giáo trong lúc này vẫn luôn bảo tồn thực lực (không
điều động Kỵ Sĩ Đoàn) mà còn phá hư mặt trận thống nhất của nhân loại (tiến
đánh Sinh Mệnh Thần Giáo).
Tình hình chiến đấu phía dưới càng lúc càng thảm thiết hơn, cho dù Luân Hồi
Cốc có nguồn dự trữ sinh vật vong linh vượt xa Địa Huyệt Thần Giáo, nhưng
trải qua sự kiện của Rylisa và tiêu hao từ đầu đến giờ cũng đã chẳng còn bao
nhiêu.
Quân đoàn Luân Hồi đã không thể không đối mặt với Thần, thương vong số
lượng lớn… không, là bắt đầu xuất hiện bốc hơi với tỉ lệ cao.
Karen nhìn ra được bọn hắn nhát gan, cũng nhìn ra vẻ bối rối, trên thực tế,
ngoại trừ Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn có thể mang lại sát khí cho người ta khi nhìn vào
thì quân đoàn của những Thần Giáo khác cho dù trang bị có tốt, nhân sự có cao
cấp thì khi kéo đến chiến trường ở cấp bậc này, biểu hiện đều cực kỳ bình
thường.
Thế nhưng mà lần này ngay cả các Trưởng Lão Thần Điện của Luân Hồi đều
cũng không lui lại cùng tự vệ, mà là thật sự không thèm đếm xỉa đến nữa mà lao
lên.
Không ngăn được thì tất cả cùng chết, bởi vì đã vạch mặt với Thần, đã khinh
nhờn Thần, nếu không thể đem ngăn cản đối phương thì thứ chờ đợi Thần Giáo
của mình là sự huỷ diệt!
“Ầm!”
Cánh Cổng Luân Hồi phát ra tiếng nổ vang, Nữ Thần sắp thoát khỏi ràng buộc,
nhưng mà bên trong lại có một nguồn lực kéo Artemis trở về, vô số ngọn lửa
linh hồn bám vào trên người Nữ Thần rồi bắt đầu hiến tế thiêu đốt, Nữ Thần lại
bị kiềm chế.
Karen vốn tưởng rằng là một vị “Đại nhân” nào đó ra tay rồi, nhưng nhìn kỹ thì
lại phát hiện quân đoàn linh hồn trong Cổng tiến đến, phát động đợt tấn công
thứ hai.
“Lần này không có vị đại nhân nào đến cùng sao?”
Điều này khiến Karen cảm thấy khó hiểu, không chỉ là bởi vì không có “Đại
nhân” hộ tống, càng là bởi vì lần trước ở cao nguyên băng có thể thành công là
vì có Kỵ Sĩ Thánh Quang Leftina dùng Thần thuật mà lừa gạt, nhưng bây giờ,
Kỵ Sĩ Thánh Quang đã chết, vậy ai thao túng ở chỗ này?
Mỗi ngày các tín đồ Luân Hồi đều cúng bái Cánh Cổng Luân Hồi, tín đồ
Nguyệt Nữ cũng làm tương tự với Nguyệt Luân, nhưng cho dù là như vậy thì
bọn hắn vẫn bị lừa.
Điều này có nghĩa một loạt Thần tích và Thần dụ trước đó đều là giả, là người
nào làm hoặc là Thần nào làm.
Rốt cuộc sao có thể làm được?
Đúng lúc này, phía trên cột của Cánh Cổng Luân Hồi, phù văn cổ xưa lưu
chuyển, bên trên cổng thì càng xuất hiện cái bóng màu đen, thần uy vô thượng
của Thần Luân Hồi vào lúc này bỗng nhiên giáng lâm! Các tín đồ Luân Hồi
đang tác chiến phía dưới phát ra tiếng reo hò phấn chấn, cho rằng là Chủ Thần
nhà mình giáng lâm đến chiến trường;
Mà trên mặt những người cao tầng như Romir thì lộ vẻ khó tin, bởi vì trong quá
khứ Thần tích cũng hiện ra rất nhiều lần giống vậy, nhưng kết quả là thì lại là
Nữ Thần Mặt Trăng xuất hiện.
Ukunga: “Thần Luân Hồi tới?”
Nói xong, Ukunga đưa tay bắt lấy cổ tay Karen, hấp tấp nói: “Chủ, ta hộ tống
ngài rời khỏi nơi này trước!”
Nếu thế lực hai bên ngang nhau thì có thể tiếp tục đứng xem trò hay, nhưng nếu
vào lúc này Thần Luân Hồi giáng lâm vậy thì tất nhiên là Nữ Thần Mặt Trăng
sẽ bị trấn áp, người thừa kế Thần Trật Tự vĩ đại dừng lại ở đây càng lâu thì sẽ
càng nguy hiểm.
Karen tránh khỏi tay Ukunga, chỉ vào phía dưới nói: “Ngươi nhìn cho rõ, đây
không phải là Thần Luân Hồi.”
Đúng vậy, đây không phải là Thần Luân Hồi.
Bởi vì rất nhanh thì phù văn cổ xưa phía trên cột bắt đầu hòa tan, bóng đen phía
ngoài cũng đang hoà tan, thậm chí, ngay cả Thần uy của Luân hồi cũng đang
hòa tan …
Tất cả mọi thứ đều giống như bị vẽ lên, mà vào lúc này màu vẽ cũng đang hoà
tan.
Lại là hư ảnh của một vị Thần xuất hiện, tay trái là một khay nước to lớn như
biển hồ, tay phải thì là lông vũ của Phượng Hoàng, khuôn mặt tinh xảo mang
theo vẻ thần bí quỷ dị;
Cô ta không phải là Chân Thần mà chỉ là Thần hồn, không có Thần thể, vị Thần
này đã chết từ lâu;
Không, chính bởi vì từ bỏ Thần thể, hiến tế Thần cách, cô ta mới có khả năng
tiếp tục tồn tại.
Bích Thần – Rylisa.
Cô ta hi sinh tất cả chỉ vì vẽ ra Thần dụ và Thần tích của Thần Luân Hồi.
Là cô ta vẽ tranh ở đây mà đánh lừa tín đồ Luân Hồi, lừa gạt toạ độ trở về của
Thần.
Linh hồn của Bích Thần bắt đầu cháy lên thần hỏa, sau đó đụng vào cơ thể của
Nữ Thần Mặt Trăng, Artemis đã đang phải chịu áp lực cực lớn từ cả phía trong
lẫn phía ngoài của Cánh Cổng Luân Hồi vào lúc này phát ra tiếng hét thảm.
Trong Cổng tiếng vang tràn khắp, cơ thể tàn tạ đã lâu của Bích Thần lại xuất
hiện ôm lấy cơ thể của Nữ Thần Mặt Trăng để Artemis không thể trốn thoát.
Karen càng nhìn thấy trong cơ thể tàn tạ của Rylisa còn mang theo phân thân
của Kevin – Lãnh chúa Dal.
Lúc trước hắn vốn muốn chạy ra khỏi Cánh Cổng Luân Hồi, trở về hiện thực
làm chính bản thân mình, lại bị cơ thể Bích Thần khi đó không có ý thức mà chỉ
có bản năng cho rằng là “Karen” nên Lãnh chúa Dal đã bị kéo theo cùng phong
ấn trong Cổng.
Bích Thần là một Thần linh nhỏ yếu, vào lúc này thì cô ta cũng chẳng tính là
Thần linh, nhưng vẫn cố thiêu đốt bản thân, đốt lên ngọn Thần hỏa không có ý
nghĩa gì kia, nhưng cho dù đây chỉ là một ngọn lửa nhỏ bé nhưng lại thành công
thiếu sống Nữ Thần Mặt Trăng trong thời khắc gian nan nhất này.
Cơ thể tàn tạ của Rylisa phát ra tiếng gào thét, lãnh chúa Dal bị kéo theo cũng
phát ra kêu rên.
Linh hồn của Rylisa nở nụ cười trong ngọn Thần hỏa.
Cô ta ngẩng đầu nhìn vào không trung, cô biết, ở bên ngoài cùng của kỷ nguyên
là bóng người để cô ta mãi mãi không thể nào quên.
Tất cả đã định sẵn từ lúc một vị Thần hội hoạ nhỏ nhoi như cô nhìn thấy Trật
Tự lần đầu tiên trong buổi tiệc tối của Chư Thần phe Ánh Sáng được tổ chức
trên đỉnh Allamud năm đó.
“Ngươi nói ngươi muốn một thế giới không có Thần … vậy ta sẽ dùng cuộc đời
của mình để vẽ ra kết cùng của chúng Thần.”
Thần Điện công vụ của Trật Tự Thần Giáo, nơi bàn trà.
“Mô phỏng pháp chỉ.”
“Vâng.”
Alfred lập tức lấy một quyển trục màu vàng sậm từ dưới bàn trà, sau đó lấy bút
lông ngỗng, chuẩn bị nghe theo ý chí của Đại tế tự mà viết.
“Từ hôm nay trở đi, hủy bỏ phán định Tà Thần của Bích Thần Rylisa.”