Đại tế tự ngồi ở trước mặt mở miệng nói: "Ta phải đi."
Dinah lập tức từ bỏ việc giữ gìn hình tượng, để nước mắt vừa ngưng tụ ra theo
đó mà chảy tràn, quỳ sát trước mặt Đại tế tự, nắm chân đại tế tự:
"Xin ngài đừng bỏ lại con, đừng bỏ con lại một mình, hu hu hu…."
Alfred ngồi ở đối diện mà vẽ tranh trong lòng bình phẩm một chút: Diễn xuất
hơi có vẻ non nớt, cũng may là nhập vai rất nhanh.
Đại tế tự đưa tay vỗ vỗ đầu Dinah: "Về sau phải sống cho tốt."
"Ngài đừng đi, van cầu ngài đừng đi."
"Karen sẽ chăm sóc ngươi, hắn là quân đoàn trưởng của ngươi."
"Không, con cần ngài, con cần ngài…"
Đại tế tự nghiêng đầu nhìn về phía Alfred, hỏi: "Được rồi sao?"
Lúc hỏi câu này thì tư thế của Đại tế tự không có thay đổi, thậm chí một tay vẫn
đang vỗ nhẹ đầu của Dinah rất hiền lành.
Alfred đứng người lên, đáp: "Được rồi, bố cục đã hoàn thành.
"Ừm."
Đại tế tự đứng người lên, không nhìn Dinah, trực tiếp đi ra ngoài.
Dinah cũng không có gì mất mát, xoa xoa nước mắt, hít sâu một hơi thậm chí
còn cười cười.
Diễn xuất và tuổi tác mặc dù đều có sự chênh lệch rõ ràng, nhưng dù sao Dinah
cũng là diễn viên trẻ tuổi dày dặn kinh nghiệm;
Từ cái ngày cha cô chết rồi được Đại tế tự nhận nuôi thì cô đã biết nếu mình
muốn sống tốt thì phải cố hết sức đóng vai một nhân vật "Con gái nuôi” cho tốt.
Alfred đuổi theo, hỏi: "Ta cảm thấy bức tranh kia đặt ở chỗ cổng vào trong Thần
Điện sẽ có ngụ ý tốt nhất.”
"Có thể."
"Ngài có cần xe lăn không, ta cảm thấy ngài ngồi xe lăn ra ngoài thì càng phù
hợp với ý cảnh và không khí hơn."
"Được."
"Vậy ta gọi thiếu gia đến đẩy xe lăn giúp ngài?" Alfred lập tức nói bổ sung, “Ta
cảm thấy cảnh tượng đó sẽ rất tốt, mang ngụ ý về sự truyền thừa, cũng thể hiện
địa vị đặc biệt của ngài khác biệt với những tuỳ tùng và kỵ sĩ khác, tín đồ hậu
thế có thể nhận ra ngay."
"Ngươi đã thông báo với Karen rồi sao?"
"Vẫn chưa."
"Vậy cũng không cần thông báo, gọi Creed tới đẩy xe lăn cho ta đi, để Karen
chờ ở đại khu thành phố York, chờ đến khi xe lăn đến thì để hắn nhận lại xe lăn
từ Creed.”
"Hình tượng mà ngài thiết kế ra càng tốt hơn, ta sẽ học tập."
Dinah đứng ở phía sau, cũng không biết hai người này đang nói cái gì.
Thật ra đây là đại Alfred và tiểu Alfred, hay còn gọi là đại Tiranus và tiểu
Tiranus đang suy nghĩ về bố cục của tranh vẽ tường.
Đại tế tự giống như là nhớ lại một vào chuyện cực kỳ thú vị, khóe miệng hơi
giương lên:
"Lúc trước, ta cũng rất nóng lòng thiết kế tranh vẽ trên tường, nhưng ngay từ
đầu bọn hắn chẳng để ý gì đến chuyện này."
Alfred nói một cách cực kỳ chắc chắn: "Bọn hắn chắc chắn sẽ hối hận."
"Đúng vậy, không sai, ai sẽ thật sự không thèm để ý chứ?"
Đại tế tự ngồi lên xe lăn, người đến trước tiên không phải Creed, mà là Protaras.
"Gần đây vất vả cho ngươi rồi Protaras.”
"Nếu như Kỵ Sĩ Đoàn Trật Tự không có đánh vào Nguyệt Nữ Thần Giáo, công
việc của ta có thể sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều."
"Chuyện này không liên quan đến ta." Đại tế tự mở tay ra, "Đây là lời hứa của
chủ."
Protaras nhẹ gật đầu: "Ta biết.”
"Được rồi, ngươi tiếp tục đi làm việc đi, sau khi chuyện này kết thúc thì các
ngươi cũng nên chính thức lên thay thế, ta, chúng ta, đã dùng phương thức bình
yên nhất để giao phó lại thế giới này cho các ngươi.”
Protaras cười nói: "Lời này của ngài hẳn là nên nói với Thư ký trưởng."
"Không đến lượt ta đối nói những này, nếu không thì đến lúc đó Thần phải nói
gì đây?”
"Ngài cân nhắc thật chu đáo."
Creed đến, hắn đi đến phía sau xe lăn, đẩy xe lăn tiến lên.
Càng ngày càng nhiều người tụ tập đến như Verden, Cisa, tất cả mọi người đều
yên lặng theo ở phía sau.
Đại tế tự không có hỏi lại: "Sao vậy, không có việc gì để làm à?"
Mà là ngầm đồng ý để những người này đi theo mình đến chỗ trận pháp dịch
chuyển của Thần Điện công vụ.
Trận pháp dịch chuyển khởi động, nhưng khi Creed chuẩn bị đẩy Đại tế tự vào
thì Đại tế tự lại giơ tay lên, sau đó, vẫy vẫy:
"Đều đến đây đi."
Một đám nhân vật lớn trong giáo đều bước đến.
Đại tế tự có chút nghiêng đầu, Creed lập tức hiểu ý, từ từ đẩy xe lăn, để tất cả
mọi người ở đây đều có cơ hội nhìn Đại tế tự.
"Làm thủ lĩnh của các ngươi là một chuyện rất hạnh phúc, ta là có thể có được
các thuộc hạ thành kính và ưu tú như các ngươi là điều làm ta cảm thấy kiêu
ngạo."
Không ai có thể rõ ràng rằng rốt cuộc bây giờ Đại tế tự có nhiều phần của
Norton hơn hay có nhiều phần là của Tiranus hơn.
Nhưng mà vào thời điểm này thì Đại tế tự lựa chọn thân phận của Norton để
tạm biệt những thuộc hạ đã từng cùng phấn đấu với mình.
Verden, Cisa đặt hai tay giao nhau, hành lễ một lần cuối cùng với vị đang ngồi
trên xe lăn này:
"Bái kiến Đại tế tự.”
"Bái kiến Đại tế tự.”
Hai tay của Đại tế tự cũng giao nhau, hơi cúi đầu, đáp lại nói:
"Ca ngợi Trật Tự vĩ đại.”
...
Đại sảnh trận pháp dịch chuyển mới của đại khu thành phố York có thể nói là
rất tráng lệ, bên trong còn có rất nhiều trận pháp truyền tin, cái này trong quá
khứ là chứng cứ cho việc nhà thiết kế tham ô không làm tròn trách nhiệm nhưng
hôm nay chúng lại đều có chỗ để sử dụng.
Mặc dù lúc Đại tế tự đến đây từ Giáo Đình không có che giấu, nhưng dù sao
chuyện này cũng gây kinh động đến tầng cấp cao, đến sau này khi tất cả trận
pháp truyền tin được khởi động thì từng bộ môn cơ sở trong giáo đều được
thông báo, ngoại trừ một vài người ở những vị trí đặc biệt không thể nào rời
khỏi thì những thần quan còn lại đều phải quan sát hình ảnh được tiếp sóng trực
tiếp này.
Toàn bộ đại khu thành phố York … không phải, là toàn bộ thần quan cao cấp
của đại khu Wien lúc này đều đã tập trung chờ ở đây.
Leon nhỏ giọng hỏi thăm Wilker đứng ở bên cạnh: "Sao không chừa ra trước
một chỗ cho Bộ trưởng ở phía trước nhất?"
Wilker: "Không cần nhất thiết phải thế.”
Xe ngựa của Karen chạy vào đại sảnh, tất cả thần quan cao cấp ở đây nhao nhao
hướng mặt về phía chiếc xe ngựa này, chuẩn bị hành lễ.
Cửa xe mở ra, Karen đi xuống.
"Bái kiến ngài Thư ký trưởng."
Karen nhẹ gật đầu, lúc anh đi về phía trước thì tất cả mọi người đều cùng ăn ý
mà lùi lại, vị trí thứ nhất cứ như vậy mà xuất hiện.
Hiện nay địa vị của Karen ở Trật Tự Thần Giáo vô cùng siêu nhiên, càng đừng
đề cập đến đại bản doanh Wien của anh, nói một câu không dễ thì lời của Karen
ở đây là pháp chỉ.