"Trông ngươi có vẻ rất gấp gáp nhỉ."
Dikno xuất hiện, tay phải của hắn nắm lấy cổ tay trái, đây là động tác quen
thuộc của hắn mỗi khi suy nghĩ.
Darien nhìn về phía hắn, hỏi: "Sao thế, làm phiền ngươi à?"
Dikno gật nhẹ đầu, chỉ chỉ về chỗ cao đằng xa: "Ta vốn đang ở đó quan sát
chiến cục, kết quả ngươi ở đây cứ phát quang làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến
sự chú ý của ta."
"Ha ha, ta không ngờ tới thế mà người như ngươi lại còn nói đùa."
"Sao thế, không được à?" Dikno cười cười, "Chỉ tính thời gian còn sống thì ta
cũng chẳng hơn các ngươi bao nhiêu.”
"Ài, sao hắn có thể làm như thế chứ, làm như thế không phải cố ý chèn ép ta
sao, bây giờ ta thuộc số ít những người đã ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách trong
nhóm nhưng lại không có cơ hội để rèn luyện. Ngươi nói xem nếu ta đi tố cáo
với thiếu gia thì hắn nên bàn giao thế nào?"
"Một khi mâu thuẫn nội bộ được công khai thì kết cục tất nhiên xảy ra sẽ có một
người bị cô lập ở bên ngoài, ngươi cảm thấy người kia sẽ có thể là hắn hay là
ngươi?
Mà hắn cũng hoàn toàn đưa ra lời giải thích rằng: Người phù hợp nhất để giúp
ngươi rèn luyện là Ogurev, đáng tiếc rằng Ogurev đã chết trước rồi."
"Dựa vào cái gì mà lại là Ogurev?"
"Kiểu tóc.”
Darien: "...”
"Nghĩ thoáng một chút đi, cũng không có gì lớn lao đâu, ngươi nhìn xem, không
phải ta cũng giống như ngươi sao?”
"Ai, đúng là như vậy, có ngươi giống như ta, trong lòng ta cảm thấy thăng bằng
hơn nhiều… hả? Này, này, này?"
Darien đưa tay đặt ở trước mặt Dikno mà quơ quơ nhưng lại phát hiện mặc dù
đối phương mở to mắt thế mà chẳng có chút phản ứng nào.
Vừa lúc này ở trên màn trời lại có một vị tùy tùng xuất hiện, hiển nhiên rằng ý
thức của Dikno đã được kéo đi rồi.
Darien trầm mặc,
Sau đó,
Hắn bỗng nhiên hé miệng, hô lớn một tiếng:
"A…"
…
Philomena đứng trong Thần Quốc của Kỵ Sĩ Ảo Ảnh Hidamor, nơi này là một
vùng đất hoang tàn, đặc điểm lớn nhất đó là bất kể đứng ở bất cứ vị trí nào thì
khi nhìn khắp bốn phía thì tầm mắt sẽ không xuất hiện một chút điểm mù nào.
Philomena có thể dùng góc nhìn thứ nhất để cảm giác được tất cả động thái phía
ngoài, cô nhìn thấy một người đàn ông dáng vẻ thon gầy đứng ở bên trong.
Philomena đi qua, tò mò quan sát.
Mặc dù cho của Bộ trưởng cũng là Thần, nhưng lại rất khó làm cho người ta
cảm thấy cảm giác của một vị "Thần", có thể là do có ấn tượng từ trước, hoặc
cũng có thể là do hình tượng của vị Thần này quá mức bình dân.
Thật khó khăn mới có thể tiếp xúc gần, Philomena thật đúng là rất tò mò, rốt
cuộc Thần có xúc cảm như thế nào.
Đúng vậy, cô thế mà còn đưa tay, sờ lên miệng của Kỵ Sĩ Ảo Ảnh, sau đó, lại sờ
lên cái mũi, lúc chuẩn bị sờ dọc lên trên thì…
Ánh mắt của Kỵ Sĩ Ảo Ảnh bắt đầu di chuyển.
Philomena lập tức rút tay lại, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, sờ sờ cái
mũi của mình.
Kỵ Sĩ có chút ngoài ý muốn hỏi: "Đến lúc này rồi mà ngươi còn phân tâm sao?"
Kỵ Sĩ Ảo Ảnh đang chém giết với Thần Sát Thủ ở bên ngoài, cái cô gái mà
mình đưa lên đây dựa theo yêu cầu của Tiranus này vậy mà còn có tâm tư để
một phần ý thức lại ở đây.
Philomena: "Ngài thế mà còn đang phân tâm?”
Kỵ Sĩ Ảo Ảnh trầm mặc, nếu như không phải cái cô gái trước mặt này tránh
khỏi định vị của mình lần đầu tiên thì hắn có lẽ sẽ thật sự nghi ngờ rằng Thần
Trật Tự đời kế tiếp đã tìm một kẻ ngu để làm tùy tùng.
"Giữa ta và hắn thật sự là quá quen thuộc, phương thức giao chiến giữa chúng ta
có thể được tiến hành cho dù có nhắm chặt hai mắt. Ta không thích giao chiến
với hắn, còn hắn chắc hẳn cũng chẳng thích gặp ta, lúc chúng ta mặt đối mặt thì
cho dù có vận dụng pháp tắc ám sát cao minh đến đâu thì cũng đều sẽ bị triệt
tiêu, chúng ta sẽ đánh nhau với phương thức cực kỳ thiếu mỹ cảm."
"Ta biết, hắn giống như là anh của ngươi."
"Không sai, hắn là anh ta, chúng ta lớn lên cùng nhau, cùng nhau trưởng thành,
cùng nhau thành Thần, trước khi hắn trở thành Chủ Thần, ta vẫn luôn xem hắn
là người thân thiết nhất trên đời, hắn, cũng là người nhà duy nhất của ta.”
Philomena: "Ngài thật ngốc, thật đấy.”
Hidamor: "Ừm?”
Philomena: "Bảo sao ngài lại bị hắn giết rồi hiến tế, cho dù là một lần nữa thì ta
cảm thấy ngài cũng sẽ trở thành vật tế cho hắn."
"Vì sao?”
"Chính là cái loại cảm giác này, còn nữa, rõ ràng ngài đã bị hắn giết chết một
lần, nhưng ngài vẫn cho rằng hắn là anh của ngài như cũ.”
"Đây là sự thật."
"Không, là bởi vì Thần Trật Tự thức tỉnh ngài, để ngài có được cơ hội sống lại
lần thứ hai, ngài cảm thấy theo bản năng rằng cho dù đã bị anh của mình giết
chết một lần thì cũng không xem vào đâu.
Danh hiệu của ngài là Ảo Ảnh à, vì sao không đặt là "Ngây thơ", Kỵ Sĩ Ngây
Thơ?"
Nếu là trước đây thì Philomena cũng không nhiều lời đến như vậy.
Hoàn cảnh nơi này đặc thù, ở trong Thần Quốc không chỉ không có bất cứ góc
mù nào, trong nội tâm cũng vậy, cho nên khi đứng ở chỗ này thì phòng ngự tâm
linh cũng đều không có tác dụng gì mà những ý nghĩ nội tâm sẽ được thổ lộ ra
hoàn toàn theo cách tự nhiên.
Philomena vẫn luôn bị Karen chẩn đoán là người mắc chứng tự kỷ nghiêm
trọng, cũng chỉ khi đứng trước mặt Karen và Richard thì hơi nhẹ hơn một chút.
Nhưng người bệnh tự kỷ chỉ là không quen hoặc là lười biểu đạt, cũng không
phải sẽ không biết biểu đạt. Nhất là những gì mà vị Kỵ Sĩ này trải qua rất giống
với bản thân cô, cho nên càng có thể kích thích đến cảm giác đồng cảm trong
lòng.
Hidamor: "Ngươi đã từng trải qua?"
"Từ nhỏ ta lớn lên với bà nội, bà ấy là người thân duy nhất của ta, nửa đoạn
trước ta giống như đúc với ngài, nhưng ta đã dùng đao đâm vào giữa trán bà
ấy."
"Bộp!"
Philomena dùng sức vỗ trán của mình một cái, vỗ hơi quá sức, thiếu chút nữa vỗ
văng ý thức của mình ra khỏi nơi này.
Sau một lúc lâu, ý thức Philomena mới đứng vững ở trong cơ thể của mình.
Hidamor: "Vậy ngươi đã từng cảm thấy hối hận không?”
"Không có."
"Một chút cũng không có?”
"Không có, bởi vì Karen nói với ta, ta làm đúng."
"Karen là … Thần sao?”
"Thần Trật Tự cũng đã từng nói với ngươi sao?"
Trên mặt Hidamor nở nụ cười, hồi đáp: "Xem ra ta không thành kính như
ngươi.”