Lúc này, Tiranus cảm giác được luồng khí tức đáng sợ xuất hiện ở phía trên kia,
mặc dù luồng khí tức này cực kỳ yếu ớt, nhưng lại nghiền ép những đám chuột
đã ẩn nấp cả kỷ nguyên kia. Lão Hoven bắt đầu không ngừng lật qua lật lại
trang sách, đây là đang bị dọa đến nỗi bắt đầu run rẩy:
"Vĩnh Hằng, Vĩnh Hằng, khí tức của Vĩnh Hằng? Đáng chết, đáng chết, còn
chưa đến lúc mà, rõ ràng còn chưa đến lúc đó mà!"
Ánh mắt Dis nhìn ra xa cái hướng kia, trước đó không lâu hắn từng đi qua nơi
đó, kết quả kia đoạn liên quan tới chuyện cũ con cái, hiện tại, hắn dự định tiến
về nơi này lần nữa.
"Dis, ngươi muốn làm gì, ngươi điên rồi à, hiện tại kỷ nguyên còn chưa kết
thúc, ngươi vẫn không thể thành Thần, mà cho dù ngươi có thành Thần thì
người bạn già với lòng tự tin mù quáng đối với ngươi là ta cũng không lạc quan
đến nỗi tin rằng ngươi có đủ khả năng để chống lại bá chủ kỷ nguyên đâu!"
Dis mở miệng nói: "Ở đó không được bia mộ trấn thủ, có chỗ trống thì cần có
người đi trấn thủ."
...
Trên thập tự giá, ý chí Tiranus bắt đầu trực tiếp hạ lệnh, đây xem như là pháp
chỉ trực tiếp nhất của Đại tế tự, bởi vì hắn trong trạng thái này không cần mượn
dùng hình thức văn bản và trận pháp dịch chuyển, giọng nói trực tiếp xuất hiện
trong lòng các thuộc hạ.
"Cisa, giải trừ tất cả phong ấn của Ngọn Giáo Vĩnh Hằng, thả nó tự do."
"Creed, dừng quá trình khởi động Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất, vẫn chưa tới thời điểm
khởi động Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất."
"Daan, tất cả Kỵ Sĩ Đoàn không được điều động, tiếp tục chỉnh đốn."
"Thần Dụ Giả, không cần điều động bia mộ đến những khu vực khác, để bọn
hắn tiếp tục trấn áp con chuột của riêng mình."
"Karen."
Karen đứng ở phía sau xe lăn, trong lòng nghe thấy giọng nói của Đại tế tự.
"Sao vậy?"
"Vĩnh Hằng trở về."
…
Đột nhiên toàn bộ phong ấn nặng nề đều bị mở ra, Michios rất mờ mịt, à đứng
người lên, sau đó, hắn thử dung nhập vào trong Ngọn Giáo Vĩnh Hằng, ngọn
giáo vụt một tiếng để rồi trực tiếp xuyên thủng cái lạch trời vốn khó có thể vượt
qua trong tưởng tượng.
Trước người của Thần Vĩnh Hằng xuất hiện một phù văn, Ngọn Giáo Vĩnh
Hằng xuất hiện ở trước mặt, được hắn cầm vào trong tay.
Biểu cảm của Thần hơi cứng lại.
Không chỉ thằng lớn rất dứt khoát không thèm đề phòng hắn, để hắn tự do giáng
lâm;
Ngay cả đám nhỏ phía dưới cũng không để phòng hắn mà để Thần khí quay trở
về.
Thần Vĩnh Hằng nhắm nghiền hai mắt.
...
"Chúng ta có thể đánh thắng sao?"
Đối mặt với câu hỏi của vợ mình, Eisen cầm tay Kaixi, kiên định gật gật đầu,
mỉm cười nói: "Các đại nhân sẽ cố hết sức, cho dù đánh không thắng, không
phải vẫn còn có chúng ta sao?"
Đột nhiên trong một khoảnh khắc nơi này ngưng đọng lại.
Nhưng mà chỉ trong chốc lát lại khôi phục bình thường, mà Eisen và Kaixi cũng
không có phát giác được gì.
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Phu nhân Đường Lệ thấy lão Hoven lật trang sách “vù
vù”, tò mò mở miệng hỏi thăm.
Bà ấy biết mình chỉ có thể đứng nhìn, bản thân mình cũng không rõ ràng bí mật
thật sự là gì.
Lão Hoven bỗng nhiên dừng động tác, trang sách mở ra, không nhúc nhích, đây
là đang bị hù dọa.
Ánh mắt của Dis ngưng lại, xuất hiện ở sau lưng phu nhân Đường Lệ.
Quy tắc ngưng đọng xuất hiện, động tác của Dis bị chậm lại đến gần như vô
hạn, nhưng khi những người khác vẫn chưa phát giác được gì thì hắn vẫn đang
đi ngược dòng nước.
Vĩnh Hằng: "Càn rỡ.”
Dis: "Ngươi chỉ là một luồng Thần niệm!"
Vĩnh Hằng: "Nhưng ngươi, còn chưa thành Thần."
Lưỡi Hái Chiến Tranh xuất hiện ở trong tay Dis, nhưng không đợi hắn vung
lưỡi hái chặt đứt luồng Thần niệm này thì tất cả cũng đã khôi phục bình thường,
Thần niệm rời đi.
Phu nhân Đường Lệ nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Dis không biết đã
xuất hiện sau lưng mình từ khi nào, hỏi: "Dis, sao vậy?”
Dis khẽ nhíu mày.
Lão Hoven lúc này lại bắt đầu lật sách: "Hắn đang chọn người, chọn người có
huyết mạch Alte, hắn muốn ra sân.”
…
Karen cảm giác được một luồng ý niệm đáng sợ đi đến bên cạnh mình, lúc này
Karen xoay người nhìn về phía hắn, ánh mắt đối nhau.
Cái nhìn này giống như đang xuyên thấu qua khoảnh không vô tận, ánh mắt tựa
như vật chất thật sự đang bắn ra từ trong hốc mắt, nhưng mà Karen vẫn thản
nhiên đối mặt, không tránh lui chút nào.
"Vật dẫn hoàn mỹ nhất.”
Thần niệm đưa ra đánh giá.
Đáng tiếc, hắn là người thừa kế Trật Tự.
"Trật Tự sẽ cướp đi tất cả của ngươi để rồi sống lại trên cơ thể này."
Karen: "Ta kỳ vọng sẽ như thế."
Thần niệm: "..."
"Ta sẽ mở lồng giam mục nát này ra, để thế giới này lại trở nên náo nhiệt."
"Ta có thể hiểu."
"Ta có thể để tất cả sự sắp đặt của Trật Tự đều sụp đổ!"
Karen thở một hơi dài nhẹ nhõm, không biết vì sao khi đối mặt với những lời uy
hiếp này thì anh không chỉ không sợ hãi, cũng không có lo được lo mất, ngược
lại có chút buồn cười:
"Rốt cục có thể đi theo chủ nghĩa anh hùng bi tráng rồi sao…”
"A, tín đồ Trật Tự đúng là có điểm thú vị."
"Chẳng qua là ta cảm thấy đứng ở bên nhiều người, không, là đứng ở bên nhiều
Thần thì sẽ rất nhạt nhẽo."
"Vì sao các ngươi sẽ khờ dại cho rằng ta sẽ giúp các ngươi?"
"Thầy dạy Thần sử từng nói với ta, Vĩnh Hằng xua tan đi sự ngu muội, thắp lên
mồi lửa văn minh trên đỉnh Allamud.
Thần Ánh Sáng dẫn dắt mồi lửa cháy thành ngọn đuốc, Thần Trật Tự giơ lên
ngọn đuốc chiếu rọi thế giới này.
Vĩnh Hằng đặt nền móng, Ánh Sáng củng cố, Trật Tự khai thác.
Bên trong Kỷ nguyên mới, có một bộ phận thuộc về ngài.
Ta nghĩ,
Nhất định ngài cũng muốn nhìn thử xem cái thế giới mới mà chúng ta mong
muốn cải tạo kia rốt cuộc có bộ dạng ra sao."
...
"A, ngươi thế nào?”
Buken chợt phát hiện mình không cách nào cảm giác được Richard, hắn vô thức
muốn đưa tay đẩy đẩy hắn, nhưng khi Richard quay đầu, ánh mắt đối nhau,
Buken lại chỉ cảm thấy một luồng áp lực siêu nhiên đang đè lên trên người
mình.
Buken liên tục lui lại, cuối cùng vẫn gắng gượng để không quỳ xuống trước áp
lực này.
Mà Jerry đang trong cơ thể Richard thì đã co quắp lại trong một góc khuất, toàn
thân run lẩy bẩy.
Richard thì không để ý đến Buken, mà là ngẩng đầu, dùng ánh mắt xuyên qua
vách ngăn, nhìn về phía không trung.
Lúc này Tiranus ở trên thập tự giá cúi đầu xuống.
Ý thức của Alfred cũng bị đẩy ra, hắn quay về trước giá vẽ của mình, tay cầm
bút vẽ vào lúc này đang run nhè nhẹ, hắn biết Tiranus dự định làm cái gì, kế tiếp
sẽ quyết định xem vị bá chủ kỷ nguyên này sẽ đứng ở bên phe nào.
"Oanh!"
Tiranus vẫn luôn không nhúc nhích rời khỏi Thập Tự Giá, trên thập tự giá có để
lại một mảng máu thịt trông vô cùng kinh khủng.
Hành động của hắn dẫn tới sự chú ý của rất nhiều Thần linh đang chém giết trên
chiến trường.
Nhưng mà Tiranus vốn cũng không có tiếp tục để ý sự biến hóa của chiến
trường, mà là tiến hành kết nối ý thức linh hồn với Richard, giống như là các vị
đại nhân làm với người thừa kế khi trước.
Chỉ có điều các vị đại nhân là dẫn dắt người mới, còn Tiranus thì hoàn toàn
tương phản.
Hắn phát ra lời mời với Richard:
"Ta không am hiểu việc chiến đấu, xin ngài hãy chỉ đạo."