Còn có chút ít những người lính khiên, Trận pháp sư và những đội khác vẫn còn
chưa chết, trên trời, cũng có lẻ tẻ yêu thú đang tiếp tục bay lượn xung quanh.
Nhưng bọn hắn đã đứng cách cái chết rất gần, không phải còn thời gian hai
ngày rưỡi, mà chỉ còn lại không đến một giờ đồng hồ.
Bởi vì trước đây trong lúc tiến công toàn lực thì bọn hắn sớm đã chịu đựng phụ
tải không thể gánh chịu.
Bọn hắn sớm đã chết trận, cùng chết với các chiến hữu, chỉ có điều bọn hắn có
thể đứng lâu thêm một lúc.
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
Cơ thể của các lính khiên, kỵ sĩ và các trận pháp sư ngồi trên mặt đất liên tục nổ
tung, đây là vết thương trong trận chiến.
Tin tức tốt là Dikno thắng; tin tức xấu là hắn dùng hết tất cả lá bài của mình
trong trận chiến này.
Karen không muốn nghĩ đến mấy từ "Chi phí - Hiệu quả” vào lúc này, nhưng
không có một điều không thể dị nghị đó là Dikno quả thật phát huy nó đến cực
hạn.
Lúc này hắn đứng trên đài chỉ huy, nhắm chặt hai mắt, hai tay rủ xuống, mười
ngón khẽ nhúc nhích, giống như là đang mặc niệm, lại giống như đang hưởng
thụ loại cảm giác chỉ huy này.
Trật Tự Thần Giáo cũng không dùng trận pháp truyền tin tiếp sóng trận chiến
này ra ngoài, bởi vì như thế sẽ ảnh hưởng đến cục diện thực tế của giới giáo hội
hiện tại, vẫn đừng nên để Thần Giáo khác biết rõ Trật Tự Thần Giáo đang dùng
nội lực của mình để liều mạng như vậy, cho dù bọn chúng có nghe được tin
phong thanh nhưng ít nhất cũng mơ hồ.
Nhưng mà các Ky Sĩ Đoàn tại ngũ hầu như đều ở trong trụ sở của mình mà
quan sát cảnh tượng của cuộc chiến náy.
Nếu như nói trước đó các binh sĩ cơ sở còn đang oán trách vì sao lần này không
phải mình ra trận, như vậy thì sau khi nhìn thấy cảnh tượng thảm liệt này thì
những âm thanh phàn nàn lập tức biến mất.
Cũng không phải sợ hãi, mà là trên dưới đều ý thức được nếu như đây chính kết
cục tất nhiên mà nói, dù sao đều phải chết trận thì chấp nhất trên trình tự ra trận
hình như cũng không có ý nghĩa gì.
Đoàn trưởng Daan cưỡi con Tê Giác Sấm của mình tiến lên trong trụ sở, giọng
nói của hắn to rõ:
"Đều nhìn thấy rõ ràng rồi chứ, những vị tiền bối kia đã làm mẫu cho chúng ta.
Ta tin tưởng, vì Trật Tự, các ngươi cũng không sợ hi sinh, nhưng ta chỉ hi vọng
lúc các ngươi hi sinh thì bước chân hãy vững vàng, vẻ mặt hãy kiên quyết, thái
độ càng kiên định hơn.
Tóm lại, một câu, Ky Sĩ Đoàn thứ nhất cũng là một trong 12 Trật Tự Ky Sĩ
Đoàn.
Đừng thua kém quân bạn!"
Sau lưng Dikno, Cyrion hít sâu một hơi, rút ra kiếm của mình.
"Ngươi muốn làm gì?" Dikno quay lưng về phía hắn mở miệng hỏi.
"Đánh xong trận, ta nên đi cùng bọn họ."
"Ngươi còn có thời gian." Dikno chỉ chỉ về phía trước, "Ngươi thu dọn một
chút, tìm những người may mắn còn sống sót và có thể hành động, sau đó đến
Kỵ Sĩ Đoàn tại ngũ cổ vũ diễn thuyết hay là viết tổng kết báo cáo để lại cho
những người đằng sau, đều có tác dụng, trực tiếp tự sát thì được gì, chẳng
phải..."
Do dự một chút, Dikno vẫn nói:
"Chẳng phải là đang lãng phí sao? "
Cyrion thu hồi thanh kiếm, mở miệng nói: "Ngài là chỉ huy ưu tú nhất mà ta
từng gặp."
"Cảm ơn, ta đã từng nói, ta chỉ chuẩn bị đầy đủ trước khi làm việc."
"Ta còn không bao nhiêu thời gian, thế nhưng mà cho dù thời gian của ta còn có
rất nhiều, về sau có thể nhìn thấy ngài ở trên tranh vẽ tường thì ta cũng sẽ không
cúng bái ngài, ta tôn trọng và cũng tán thành ngài, nhưng ta... Thật sự không
thích ngài."
Dikno xoay người, mặt mỉm cười: "Không sao, Thần sẽ dẫn chúng ta ra chiến
trường, có thể trên phương diện cảm tính thì Thần cũng sẽ không như thế,
nhưng thật ra trong lòng của Thần đối với ta, đối với người giống như ta, trên
bản chất thì cũng giống như ta đối với các ngươi."
"Ta nghe không hiểu lời của ngài nói."
"Bởi vì thời gian của ngươi không còn bao lâu nên ta mới có thể nói với ngươi.”
Cyrion đi xuống đài chỉ huy, đi tìm kiếm những người còn sống sót ít đến
thương cảm kia.
Cốt Long dần dần hạ xuống, Karen bước xuống đài chỉ huy. Dikno hướng mặt
cúi nửa đầu với Karen, không có tranh công, không có khoe khoang, biểu lộ rất
bình tĩnh.
Karen mở miệng nói: "Ngươi làm cực kỳ tốt, ta đã thức tỉnh rất nhiều người,
nhưng cho đến trước mắt thì tác dụng của người là không thể thay thế.”
Dikno hơi có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tới mình vẫn được khen ngợi.
Nhưng mà điều này cũng mang ý nghĩa sự việc đang phát triển theo hướng mà
mình suy đóan.
Dikno vẫn nhịn không được mà mở miệng hỏi: "Ngài không thấy bi thương
sao?"
Karen lắc đầu, hồi đáp:
"Không cần phải bi thương, dù gì thì chả khác biệt về trình tự thôi."
Dikno gật gật đầu: "Ngài nói đúng, bi thương là thứ quá xa xỉ."
Karen thở dài, nói:
"Thứ tốt như sự xa xỉ nên để cho những người còn sống trở về sau cùng đi."
Karen lập tức điều chỉnh xong cảm xúc, lại hỏi: "Còn có 11 lượt, đủ chứ?"
Dikno đáp: "Nếu như không sử dụng hai tầng cao nhất trên Kim Tự Tháp kia
mà nói thì chắc là không đủ.”
Karen hỏi: "Sao ngươi biết ai đang nằm ở trong hai tầng kia?"
Karen từng thấy ai đang nằm trên tầng cao nhất, còn trong tầng phía dưới tầng
cao nhất thì là một quần thể hết sức đặc thù, là di thể của một nhóm Trưởng Lão
Thần Điện đứng đầu nhất các đời trong kỷ nguyên trước.
Bọn hắn cuối cùng không thể thành Thần thành công, xem như những người
mạnh nhất phía dưới Thần linh, điều này cũng mang ý nghĩa rằng thần quan
thức tỉnh có thể thức tỉnh bọn hắn, mà trong thời kì chuyển giao kỷ nguyên này,
tất cả lại lật bài một lần nữa, lại thêm một vài sự bố trí trước của Trật Tự Thần
Giáo thì tỉ lệ nhất định để cho một phần nhỏ số người này tư cách "Thành thần”
trong một khoảng thời gian ngắn.
Cái này rất giống như khi Thần Trật Tự nhập vào trên người ông nội Dis, để
ông nội có thể gượng ép ngưng tụ mảnh vỡ Thần cách thành một Thần cách
hoàn chỉnh, có thể nói... Là ngụy Thần, mà lại có tác dụng trong thời gian giới
hạn rất ngắn, nhưng nói chung thì chiến lực có thể chạm đến cấp độ của Thần.
Dikno liếm môi một cái, đáp: "Vì để dễ tính toán cho nên chắc chắn phải nghĩ
biện pháp làm ra một ít số liệu, mà lại, lúc ấy Rana... ngài Kevin, cũng giúp ta
một chút việc.”
Karen trầm mặc một hồi, nói: "Không thể động đến tầng cao nhất. Ta cũng
không rõ ràng bây giờ mình có được năng lực thức tỉnh Thần linh hay không, dù
sao thì bây giờ ta còn chưa có thành Thần. Cho dù thật sự có thể thức tỉnh bọn
hắn thì cũng không thể chỉ huy được, bởi vì bọn hắn muốn tham gia cuộc chiến
cuối cùng kia."
Dikno thở một hơi dài nhẹ nhõm, ra hiệu mình đã rõ, hắn nói: "Tầng phía dưới
kia cũng đừng động vào, có tư cách ra trận trong trận chiến cuối cùng thì ít nhất
cũng phải là Thần linh, giữ lại bọn hắn đến thời khắc cuối cùng, cũng có thể
phát huy tác dụng."
Karen hỏi: "Thế nhưng lực lượng của ngươi ở đây không đủ thỏa mãn nhu cầu
của Thần chiến giai đoạn thứ hai."