"Gặm đủ rồi sao?"
Karen đi đến bên cạnh Connor, cúi đầu nhìn xem cô bé hỏi.
Connor lắc đầu, sau đó sờ lên bụng của mình, ý là cô bé còn có thể nuốt trôi.
Vĩnh Hằng Thần Điện tuyệt đối là một nơi "Quý giá đến cực điểm", dù gì thì
đây cũng chính là hành cung của bá chủ hai kỷ nguyên trước.
Chỉ có điều bởi vì Vĩnh Hằng trục xuất bản thân và về sau Thần Trật Tự tới cửa
"Thăm viếng", dọn dẹp nơi này hết bảy tám phần mười, những gì còn sót lại trải
qua một kỷ nguyên phong tỏa tàn sát thì cuối cùng cũng tiêu tán trống không.
Cho nên, nơi này mới có thể trở nên quạnh quẽ như vậy, nhưng trên bản chất,
kết cấu cơ sở của nơi này cũng không kém Trật Tự Thần Điện chút nào.
Những chỗ mà bị Connor liên tục gặm đi không chỉ tạo thành hư hao văn vặt,
càng làm cho những tiểu thế giới tan vỡ, kiến trúc sư, trận pháp sư, phù văn sư
của giới giáo hội nếu nhìn thấy cảnh tượng này thì có lẽ sẽ đau lòng tiếc hận đến
mức đấm ngực dậm chân.
Nhưng mà mục đích Cốt Long làm như vậy thật đúng không phải là do miệng
ngứa muốn mài răng, Karen đã nhìn ra cô bé đang hấp thu những tiểu thế giới
này.
Nói chính xác hơn một chút... Cô bé là đang thử cấu tạo tiểu thế giới ở trong cơ
thể rồng của mình.
Lúc trước khi thấy Pall "Ép buộc" trẻ con học tập, Karen còn có chút không
đành lòng, nhưng bây giờ nhìn xem kết quả, bỗng nhiên lại hiểu cho Pall.
Đương nhiên, cũng không phải ai cũng có thể có loại điều kiện và đãi ngộ này
của Connor, truyền thừa Long Thần Phản Nghịch, Ranedal và Pall làm thầy, lão
Hoven làm phụ đạo ngoại khóa...
Điều quan trọng nhất chính là cho dù muốn tìm nhiều tiểu thế giới có dàn khung
tốt và hoàn chỉnh như vậy cũng không dễ chớ nói chỉ là tùy ý để đi gặm.
Cũng chính là vì Vĩnh Hằng hoàn toàn không quan tâm đến những thứ này, mới
cho Connor có cơ hội.
Nhưng đây cũng là xây dựng ở trên cơ sở Karen dẫn Connor đến đây, nếu là
những người phía ngoài tự ý đến đây, cho dù là Giáo tôn của một Thần Giáo
chính thống thì sợ là cũng sẽ bị đập thành bùn nhão.
"Ồ, ông cố đâu?”
"Tiến vào trong trí nhớ của Vĩnh Hằng rồi.”
"A, ông cố thật đáng thương, lớn tuổi như vậy mà còn phải tiếp tục học tập, thật
tuyệt vọng quá, sống đến già học đến già."
"Connor của chúng ta cũng rất lợi hại, không có việc gì, cứ tiếp tục gặm, dù sao
đều bỏ không”
Mà lại Vĩnh Hằng cũng không có ý định bỏ thêm gì vào bên trong những tiểu
thế giới này, bây giờ hắn đang chờ đợi trận chiến cuối cùng kia.
Nơi ngai vàng đã trống không, quyển bút ký Nguyên Lý và hư ảnh của Vĩnh
Hằng cũng cùng nhau tiêu tán.
Hẳn là ở trong không gian nào đó của nơi cung điện này, chỉ có 9ieu62 Karen
cũng lười tìm kiếm, chờ sau khi Connor xong việc ở đây thì anh có thể trở về
bận bịu chuyện của mình.
Nhưng mà đúng lúc này, Richard đi tới bên cạnh Karen, cực kỳ bình tĩnh nói:
"Tâm sự."
Karen nhìn về phía Richard, hỏi: "Ngươi còn có thể phân tâm sao?"
"Ngươi vì sao sẽ hỏi một câu ngây thơ như thế?"
"A, vậy thì không sao, cần tìm một chỗ nào khác sao?"
Richard giơ tay lên, Karen thì thuận tay bắt lấy cặp sách nhỏ của Connor,
Connor rất là phối hợp mà vừa tiếp tục gặm cây cột trước mắt vừa bỏ cặp sách
ra.
Sau một khắc, Karen và Richard biến mất tại chỗ.
Philomena đi tới, cô biết Richard vừa nãy lại bị khống chế, mặc dù không thích,
nhưng lại không thể làm gì.
Cô bé cúi người, nhìn xem Connor đang gặm nhai, hỏi: "Ăn có ngon không?"
"Ồ, không ngon."
"Vậy sao ngươi còn gặm làm gì?”
"Bổ sung canxi.”
Philomena há mồm, cũng dự định đi cắn một cây cột.
Connor duỗi tay ra ngăn cản, Philomena cắn vào cổ tay trắng nõn của Connor.
"Hửm?"
"Ngươi không thể cắn cái này, sẽ làm ngươi đóng băng, ngươi đói bụng à?"
Connor lấy từ trong túi ra một viên thuốc, "Ngươi ăn cái này đi, dùng móng tay
cạo từng chút một mà ăn, chú ý đừng có quá cố."
"A, được rồi.”
Philomena cạo xuống một miếng nhỏ, đưa vào bên trong miệng, thuốc vừa tan
ra thì con mắt của Philomena cũng sáng lên.
Hương vị cực kỳ bình thường, thậm chí có chút đắng chát, nhưng vừa xuống
khỏi miệng thì ngay lập tức cảm thấy chắc bụng, làm cho cô gái này rất hưởng
thụ.
Connor nhìn Philomena một cái, nói:
"Lần sau ta dẫn ngươi đi sở nghiên cứu yêu thú, cùng kiểm tra cơ thể chung đi."
Nơi mà Vĩnh Hằng lựa chọn để nói tán gẫu rất đơn giản, là gác chuông trên đỉnh
cung điện.
Nơi này tầm nhìn vô cùng tốt, phía trên ánh nắng tươi sáng, phía dưới tuyết
trắng mênh mang, nhìn nhiều vài lần cũng rất dễ dàng mắc chứng “chói tuyết.”
Karen lấy rượu và ly ra khỏi cặp sách rồi bắt đầu bày ra.
"Ngươi cố ý mang theo thứ này?"
Với năng lực của bọn họ, tiện tay là đã có thể tạo ra những vật thể này.
"Có vài thứ là mang cho ngươi, có vài thứ thì mang cho ông nội ta, cuộc sống
thì vẫn cần có chút cảm giác nghi thức."
"Xem ra ngươi cực kỳ hưởng thụ cuộc sống ở nơi này."
"Đúng vậy, không sai." Karen đưa ly rượu cho Richard, "Nếu không hưởng thụ,
không yêu thích thì nào có khả năng muốn đi bảo vệ nó."
"Chờ đến lúc Trật Tự xuống, ta muốn đánh với hắn một trận."
"Ừm?"
"Không phải kiểu đánh nhau đến chết, ít nhất thì cũng phải tiếp xúc một chút,
nếu không sẽ làm ta thấy tiếc nuối."
"Có thể."
"Ngươi nói không tính, ngươi là tân Thần Trật Tự, ta là nói với hắn."
"Ta nghĩ, hắn hẳn là cũng rất muốn đánh với ngươi một trận."
"Đây là chuyện đương nhiên...”
Vẻ mặt Richard bỗng nhiên cứng đờ, cảm giác này, giống như là radio bị mất tín
hiệu băng tần.
Một lát sau, Richard mới tiếp tục động tác ban nãy, uống một hớp rượu, nói:
"Năng lực học tập kinh người.”
Karen cười.
Không có người hiểu rõ ràng hơn Karen, thiên phú gia tộc Inmerais rốt cuộc
đáng sợ dường nào.
Điều càng quan trọng hơn là đây không phải được di truyền trong gia tộc từ thời
viễn cổ, điểm xuất phát của nó là Dis, mà người duy nhất thừa kế nó cũng chỉ
có Karen.
Richard lắc lắc ly rượu trong tay, nói: “Ngươi biết không, hắn đang cướp đoạt
trí nhớ của ta."
Karen: "Cũng là bởi vì ngươi cho cơ hội."
"Hắn, quả thật có tư cách để kiêu ngạo." Đây là sự thừa nhận của Vĩnh Hằng,
"Loại người như thế, vì sao lại là tín đồ Trật Tự?”
"Thế nào, không thể sao?"
"A... Ha ha ha..." Ánh mắt của Vĩnh Hằng trở nên đầy thâm thúy, "Dựa theo quy
luật, đây là điều không thể nào, bởi vì hắn và Trật Tự, thuộc về hai kỷ nguyên
khác nhau, giữa bọn hắn tất nhiên sẽ tồn tại sự tranh giành và đối kháng.”
"Những thứ này cũng không được viết ở trong sách sử.”