"Anh, anh có phải đã biết chúng ta là anh em vào lần đầu gặp mặt rồi không?"
"Ừm, ta nhìn thấy ảnh chân dung của mẹ ta ở nhà của cậu."
"Bảo sao, trách không được anh cứ chiếu cố cho ta như vậy, có lần ta và mẹ còn
từng nghi ngờ rằng anh có phải con riêng của cha ta hay không, về sau, ta xác
định không phải."
"Vì sao?"
"Cha ta làm gì di truyền được tốt như vật."
"Lời này đừng để ông nội cậu nghe thấy."
"Không sao, ông nội ta bây giờ là người theo “Huyết Thống Luận” *, cực kỳ mê
tín vào cái này, nhưng lại vẫn lấy đó làm kiêu ngạo."
(* Là lý thuyết chính trị phổ biến từ phái bảo thủ của Hồng vệ binh trong giai
đoạn đầu Cách mạng Văn hóa ở Trung Quốc. Theo Huyết Thống Luận, yếu tố
xác định địa vị giai cấp của một người là địa vị giai cấp của gia đình họ. Điều
này được thể hiện bằng đôi câu đối về huyết thống “cha cách mạng con anh
hùng, cha phản động con khốn nạn”. Mặc dù luận điểm này bị mất uy tín về mặt
chính trị nhưng nó vẫn tiếp tục để lại tác động chính trị trong Cách mạng Văn
hóa.)
Có người cháu ngoại như Karen làm ví dụ trước đó, nhìn lại đứa cháu dâu có
hai Thần cách, là người trưởng bối thì đều sẽ chờ mong cường độ huyết thống
của đời kế tiếp, đây cũng không phải là đang mở hộp may mắn (loot box), mà
gần như đã là đánh bài ngửa rồi.
"Được rồi, xuống dưới gọi bọn họ, chúng ta cần phải đi rồi."
"Vâng, Đại tế tự.”
Karen bước về trước một bước, thân hình biến mất sau đó lập tức xuất hiện ở
phía trước Ngọn Giáo Vĩnh Hằng, đưa tay nắm lấy thân giáo, giơ nó lên.
Đao Than Vãn là bội đao của Ankara, Lưỡi Hái Chiến Tranh là vũ khí của Thần
Chiến Tranh, nhưng ngọn giáo này là vũ khí của bá chủ kỷ nguyên hàng thật giá
thật.
Phẩm chất của nó sau khi bị tháo bỏ cấm chế hoàn toàn thì gần như không cách
nào dùng ngôn ngữ hình dung, điều duy nhất có thể để xác định rằng đây là binh
khí mạnh nhất mà Karen từng cầm vào từ trước đến nay.
Vẻ mặt khí linh Michios có chút mất mát đứng tại bên cạnh, Karen trấn an nói:
"Hắn chỉ là sợ ngươi cô đơn, muốn để ta tạm thời hỗ trợ giữ ngươi mà thôi."
Michios lúc này mỉm cười:
"Cảm tạ ngài, Trật Tự vĩ đại.”
Karen cõng Connor trở về, cái bụng cô bé phình lên, lúc hóa thân thành rồng thế
mà không bay lên được.
Một bên khác, Richard thì cõng Philomena, cô đã ngất đi bởi vì ăn hết hơn một
nửa viên thuốc.
May là Deron không nhìn thấy cảnh này nếu không sẽ bị hù chết, cháu dâu ưu
tú của ông ta kém chút nữa tự ăn bể bụng.
Lúc dùng trận pháp dịch chuyển rời đi, Karen mang đi quà mà Dinesen đưa cho
con đỡ đầu của mình, một đống to bao lớn bao nhỏ,, Karen không ngại phiền
phức mà nhận hết.
Dịch chuyển kết thúc, sau khi trận pháp đóng lại, một đám Thần quan bên trong
trạm quan sát không tự chủ được mà nhìn về phía đội trưởng nhà mình, trong đó
vị thần quan đầu bếp cầm thìa kia mở miệng hỏi:
"Đội trưởng, ngài đút lót cho Đại tế tự à?"
…
Sáu tháng sau đó, toàn bộ giới giáo hội đều bề bộn nhiều việc, một số lượng lớn
Thần Giáo nhỏ và vừa bị thâu tóm và diệt trừ, cùng lúc đó, Trật Tự Thần Giáo
thì lại hoàn thành sáu lần Thần chiến. Chặn đánh đều thành công, không có để
một vị Thần nào chạy ra, nhưng giá phải trả là, Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn số một gần
như đã trống rỗng, nhưng giai đoạn thứ hai, còn dư lại năm đợt.
Nói cách khác bắt đầu từ đợt tiếp theo, Trật Tự Thần Giáo phải để cho người
sống gánh vác trách nhiệm chặn đánh Thần linh.
Dikno nộp kế hoạch mới nhất cho Karen, phương án rất đơn giản: người vừa đủ
độ tuổi chiêu mộ của đợt thứ nhất và đợt thứ hai là chủ lực, Kỵ Sĩ Đoàn làm phụ
trợ.
Piro, Levin và ông ngoại bà ngoại sắp bước vào chiến trường hiến tế.
Đây là kế hoạch có hiệu suất tốt nhất, Karen nhìn thoáng qua Dikno sau đó
không nói gì, yên lặng ký tên. Sau đó, Karen đứng trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra,
bên ngoài là ánh nắng tươi sáng không đúng lúc, nhưng có lẽ sau khi Dikno rời
khỏi đây đi thông báo thì thời tiết trong kết giới Bộ Kỷ Luật đã nhanh chóng trở
nên âm u, còn đổ mưa nhỏ.
Điều nên đến, cuối cùng cũng phải đến.
Connor khép lại sách bài tập, duỗi lưng một cái, hỏi: "Lúc nào thì chị Pall mới
trở về?”
Karen xoay người, hỏi: "Sao vậy, muốn được thêm bài tập à?”
Có đôi khi cần làm dịu đi cảm xúc nhớ nhung một chút.
Connor chu mỏ một cái: "Ta nhớ chị Pall, cho dù bài tập tăng lên gấp đôi thì ta
cũng muốn gặp."
"Cũng sắp rồi."
Đoàn thám hiểm của Pall đã mất liên lạc nửa tháng, nhưng mà việc này cũng
không đến mức quá ngoài ý muốn, bởi vì trước đó cũng thường xuyên mất liên
lạc, nhưng không bao lâu sẽ lại khôi phục liên lạc.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Leon cầm trong tay một phần văn
kiện vẻ mặt kinh hoảng đi đến:
"Đại tế tự, xảy ra chuyện, ngay vừa rồi, linh bài sinh mệnh mà đoàn thám hiểm
để lại trước lúc xuất phát đều vỡ tan hết rồi!"
Linh bài là cách liên lạc thông tin nguyên thủy nhất, chỉ có thể thông báo một sự
kiện.... Sống hay là chết.
Loại tình huống này có nghĩa rằng đội thám hiểm khổng lồ phụ trách tìm Thiên
Đường... Đều đã chết.
Đột nhiên, cơn nghiện đói trong lòng Karen phát ra tiếng gào thét, đây là lần thứ
nhất mà cơn nghiện đói tự sinh ra dị động gần đây.
Karen nhắm mắt lại, đi vào thế giới linh hồn của mình, trong hồ nước này có
những quan tài nổi lơ lửng, phía dưới mỗi một cái quan tài, đều mang theo
đường vân và dáng vẻ đặc biệt, đại biểu cho mỗi một vị kỵ sĩ Trật Tự mà Karen
gieo xuống quy tắc Trật Tự thức tỉnh.
"Ầm!"
Quan tài có điêu khắc có thuyền hải tặc vỡ ra, đây là Bá tước Recar.
"Ầm!"
Quan tài có điêu khắc vô số huy chương thám hiểm vỡ ra, đây là DeCarloster.
Quan tài vỡ ra dần dần phân giải, sau đó từ từ chìm xuống, cuối cùng không còn
trông thấy dấu vết của chúng trên mặt hồ.
Điều này có nghĩa hai vị này... Đã chết.
Karen trở lại hiện thực: "Recar và DeCarloster bọn họ đã......”
Lời còn chưa nói hết, vẻ mặt Karen chấn động mạnh một cái, sau đó dùng bàn
tay, nắm chặt lồng ngực của mình, một phù văn khế ước nổi lên vặn vẹo rồi dần
biến mất.
Leon lo lắng mà hỏi thăm: "Đại tế tự, đây là...”
Vẻ mặt Connor đờ đẫn đứng tại chỗ,
Nói:
"Là chị Pall đang chủ động giải trừ khế ước cộng sinh."