Số 13 Phố Mink

Chương 3186

Đường Lệ: "Ông lặp lại lần nữa?"

Deron: "Chủ ta là ông nội ta! "

Đường Lệ vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Ông kích động đến mức não bị

hỏng rồi à?”

Deron lắc đầu: "Ta cực kỳ tỉnh táo."

"Kia rốt cuộc ai là ông nội của ai?"

"Sao ta dám được."

Đường Lệ hiểu rõ, gật gật đầu, xoay người, lấy đồ uống từ trong hộc ra, sau khi

bỏ thêm đá vào thì uống một ngụm lớn.

Deron im lặng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhịn không được đưa tay

trùm lên trên cửa sổ xe, muốn chạm vào thế giới này một chút, nhìn xem rốt

cuộc nó có chân thực hay không.

Thấy cái bộ dáng này của Deron, Đường Lệ nói: "Ông có thể bóp ta."

"Không bóp, không nỡ."

"Không sao, dù gì cũng ở trong mơ."

"Trong mơ cũng không nỡ."

"Ngày mai sẽ phải chết rồi, nếu không bóp sẽ không có cơ hội."

"Ha ha ha...”

Deron bỗng nhiên cười.

"Sao vậy, vui đến nỗi váng đầu?”

"Cũng không phải bởi vì chuyện này, mà là nhớ tới lúc tuổi trẻ mới quen bà,

nghĩ rằng nếu có thể cưới được bà thì cho dù ngay hôm sau chết cũng cam tâm

tình nguyện."

"Phi, lão già.”

Muri đang đánh xe, khóe miệng mỉm cười, hắn rất thích loại không khí gia đình

này, bất kể là nhà Inmerais vẫn là nhà Guman, hắn đều thích, bởi vì bản thân

hắn không có được.

Nhưng mà, thời gian gặp mặt và an ủi nhau sau cùng luôn luôn ngắn ngủi, dù là

Muri đã cố gắng khống chế tốc độ xe, vẫn đến trước thời gian tập hợp quy định.

Xe ngữa dừng lại trước doanh trại.

Deron xuống xe trước, sau đó đưa tay đỡ vợ mình xuống.

Hai ông bà cứ như vậy mà tay nắm tay, đi về hướng doanh trại.

Không cần cảm thấy có gì ngại ngùng, cũng không có gì đáng để thẹn thùng,

bởi vì trên đường đã thấy rất nhiều cảnh tương tự.

Thật ra cũng không có quá nhiều trường hợp vợ chồng cùng được chiêu mộ,

nhưng một người được chiêu mộ một người khác lựa chọn đi cùng thì thật sự có

không ít.

Chỉ cần không phải người bình thường, mà là thần quan thì đều được cho phép.

Đây có lẽ là lần mà Trật Tự Thần Giáo vốn nổi danh lạnh lùng trên mặt quy tắc

lại mềm mỏng nhất.

Bên ngoài cổng doanh trại, có lượng lớn người đến đưa tiễn, con cái và thuộc hạ

trong các bộ môn chiếm đa số, phần lớn đều mặc thần bào Trật Tự

Người tiễn đưa lưu luyến không rời, những người lớn tuổi được tiễn đưa thì

phần lớn đều biểu hiện thoải mái, còn an ủi "Khóc sướt mướt thì còn ra gì, để

người khác chê cười".

Phần đông người mắt đều đỏ, lại không người nghẹn ngào khóc rống, có thương

cảm cũng phải cưỡng ép nghẹn lại.

Cảnh tượng rất giống với bữa tối cuối cùng của nhà Guman tái hiện với khung

cảnh lớn.

Không thể rơi lệ, đây là sự nghiệp vinh quang; không thể phẫn nộ, đây là vì tín

ngưỡng; không thể oán trách, đây là con đường tự mình lựa chọn. Mỗi một

người mặc thần bào Trật Tự trên thân trong lòng đều có thể nghĩ thông suốt,

không cẩn người ngoài trấn an, nhưng càng như vậy thì cảm xúc kia càng tích tụ

trong lòng.

Nếu như chiến trường bỗng nhiên xuất hiện ở phía trước, mọi người hùng hổ

nghênh đón cũng phải, nhưng hết lần này tới lần khác đây lại là một cối xay

mạng người.

Mọi người im lặng xếp hàng, yên tĩnh đi vào cối xay, yên tĩnh để bản thân bị

nghiền nát.

Tiếng chuông tập hợp của doanh trại bắt đầu vang lên, thúc giục người phía bên

ngoài, nên vào thì vào, nên đi thì đi.

Tiếng ly biệt sau cùng không hẹn mà xuất hiện, tất cả đều là lời ca ngợi Trật Tự.

"Ca ngợi Thần Trật Tự vĩ đại."

"Ca ngợi Trật Tự.”

Tất cả tình cảm, không nỡ, ràng buộc, đều nén lại trong tiếng cầu nguyện này.

Khí thế trang nghiêm tách rời mọi thứ dư thừa khỏi bầu không khí.

Khi những người này tạm biệt người nhà, thuộc hạ, đi vào doanh địa thì đều

không tự giác thẳng lưng của mình lên, để cho mình càng giống là một chiến sĩ,

mặc dù bọn họ đã vốn là vậy.

Muri ngồi ở trên xe ngựa trong thấy toàn bộ quá trình.

Hắn móc thuốc lá từ trong túi ra, châm lửa, hít sâu một cái, lúc hà ra khói có lẽ

bay vào trong mắt, cảm thấy có hơi chua xót.

Không có tiếng người kêu khóc thảm thương: "Tại sao phải như thế này"

"Tại sao phải tàn nhẫn như vậy"

"Tại sao muốn chia cắt gia đình chúng ta",

Cũng không có người hô

"Làm vậy không công bằng"

"Như thế không hợp lý",

Càng không có người khiếu nại "Đây là sự áp bức của giáo hội mục nát đối với

tình người"…

Trên đời này, quả thật có rất nhiều người sẽ kêu gào, cũng giỏi trong việc kêu

gào.

Chỉ có điều, kẻ sẽ kêu gào cũng không có tư cách xuất hiện ở đây vào lúc này.

Muri lấy một con quạ đen từ trong túi, thả nó bay đi.

Trước lúc cửa doanh trại hoàn toàn đóng kín, quạ đen bay vào.

"Ừm?"

Đường Lệ bắt lấy quạ đen.

Deron bu lại, hỏi: "Là cháu của chúng ta còn có lời muốn nói với chúng ta sao?"

"Không, là thằng nhóc nhà Benda, nhờ ta chuyển lời giúp."

"Vì sao hắn không tự mình chuyển lời? Mặc dù hắn đánh xe cho cháu của

chúng ta, nhưng chức vị của hắn cũng rất cao.”

"Sao ông nói nhảm nhiều thế?" Đường Lệ tức giận trừng mắt liếc chồng của

mình, lập tức, giống như là ngộ ra điều gì, nhìn xem những người cùng tuổi

xung quanh, bà ấy hối hận nói, "Thật không nên nghe lời ông nói, tổ chức tiệc

làm gì, Karen vốn đã rất đau khổ rồi.”

Deron mới đâu không hiểu, sau đó lập tức tỉnh ngộ, vỗ vỗ cái trán:” A, đúng, ta

sai rồi.”

Tiếng kèn vang lên, yêu cầu những người trong doanh trại trở về vị trí, đến

trong đội của mình mà báo danh, lấy trang bị.

Deron giang hai cánh tay ôm lấy vợ của mình.

Đường Lệ thay đổi vẻ cứng cỏi trước đây, để cho mình trở nên dịu dàng, dựa

vào trong ngực chồng mình, hít cái mùi vị đã quá đỗi quen thuộc này thêm vài

lần.

Hai người sau đó lập tức tách nhau ra, nhìn nhau cười một tiếng rồi xoay người.

Không cần lời chúc phúc, không cần câu an ủi, có thể là bởi vì đã biết trước kết

cục, cho nên tất cả mọi người đều có thể tỏ ra thản nhiên.

Đường Lệ đi tới đội lính khiên, sau khi kiểm tra thân phận, nhận lấy trang bị.

Áo giáp nhất định phải thay, bởi vì phía trên có điêu khắc đường vân trận pháp

thống nhất với nhau giúp tập hợp sức mạnh của tất cả lính khiên, đồng thời,

cũng thuận tiện để cho các Trận pháp sư ở phía sau tiến hành bố trí trận pháp.
Bình Luận (0)
Comment