Một sợi Thần niệm này của Vĩnh Hằng, giống như là một ngọn nến, mỗi lần dầu
sắp đốt hết, Dis cũng sẽ cắt vỡ ngón tay dùng máu tươi của mình để châm thêm
vào;
Mượn ngọn nến ánh sáng, Dis học tập.
Vĩnh Hằng rất tức giận, hắn vô cùng phẫn nộ, hắn vốn cao cao tại thượng sao có
thể cho phép bị khinh nhờn và xúc phạm như thế nào?
Hắn vốn là bá chủ kỷ nguyên lại bị cầm tù?
Nhưng Dis không để ý đến những lời gầm thét, cảnh cáo, uy hiếp của Vĩnh
Hằng mà vẫn đắm chìm trong biển rộng tri thức không thể tự kểm chế.
Vĩnh Hằng muốn thay đổi cục diện này, chỉ có hai cái phương pháp, một là để
người thừa kế Trật Tự đến, để hắn đi giải quyết;
Chỉ là phương pháp này gần như cũng không giải quyết được gì, người ta là
quan hệ ông cháu ruột.
Phương pháp thứ hai, chính là để sức mạnh của mình giáng lâm hoàn toàn...
Cũng không chỉ giáng lâm một phần như lần trước bởi vì có khả năng đánh
không lại, mà nếu như hoàn toàn giáng lâm, trạng thái đỉnh cao của hắn chỉ có
thể đủ để tiếp tục một trận chiến, như vậy thì cuộc chiến bá chủ kỷ nguyên mà
hắn vẫn luôn mong đợi từ lâu sẽ trực tiếp trở thành cuộc chiến một một với vị
tân Chủ Thần này.
Bởi vậy, một sợi Thần niệm này của Vĩnh Hằng cứ như vậy mà bị giam cầm ở
nơi này.
Mà Dis cũng hơn nửa năm không bước ra khỏi đây.
Người vất vả là các thần quan Trật Tự ở trong thế giới Địa Huyệt kia, họ vẫn
luôn ở đó để chữa trị chúc phúc cho bản thể của Dis, bất kể bọn hắn cố gắng cỡ
nào, đưa vào bao nhiêu tài nguyên thì vẫn luôn thiếu một chút nữa để chữa trị
hoàn toàn.
Nguyên nhân rất đơn giản, mỗi cách một đoạn thời gian Dis đều sẽ tạo ra sự
thâm hụt.
Cho nên trên bản chất là Trật Tự Thần Giáo là đang cung cấp phí học bù cho tân
Thần của mình, a không, là chi phí bồi dưỡng.
Một sợi Thần niệm này của Vĩnh Hằng vốn đã bình tĩnh rất lâu, mắt không thấy
tâm không phiền, trực tiếp yên lặng.
Nhưng hôm nay, sợi Thần niệm này bỗng nhiên phát điên, hư ảnh của Vĩnh
Hằng ngồi ngay ngắn ở trên vương tọa trực tiếp mắng to:
"Trật Tự, ngươi bội ước, ngươi không tuân thủ lời hứa hẹn!"
Sóng linh hồn rung động, để trang sách trở nên lộn xộn, Dis cũng thu ánh mắt
lại, nhắm mắt tưởng như đang cảm nhận.
"Trật Tự, đã nói từ trước, chờ đến lúc giáng lâm thì ngươi phải đánh với ta một
trận trước!"
Dis mở miệng hỏi: "Hắn đã xuống rồi sao?"
"Đúng vậy, hắn xuống trước, kỷ nguyên đã bắt đầu chuyển giao."
Dis đứng người lên từ trên bậc thang, khép kín lão Hoven, kẹp ở dưới nách.
Thời gian học tập tốt đẹp vẫn luôn ngắn ngủi, nếu Thần Trật Tự đã xuống, như
vậy hắn cũng nên trở về tiếp nhận Thần thể của mình.
Trận chiến cuối cùng sắp bắt đầu, hắn muốn đi giúp cháu của mình.
"Vậy ngươi cũng có thể xuống." Dis nói.
"Không còn kịp rồi, hắn xuống trước, mà ta và Ánh Sáng muốn giáng lâm cần
thời gian dài để chuẩn bị, nếu không thì vật dẫn không thể chịu nổi; hắn rõ ràng
không thèm để ý đến lời hứa với ta, không muốn đánh với ta một trận!"
"Lời hứa của ngươi thành lập với hắn sao?"
Vĩnh Hằng mở to hai mắt, toàn bộ nơi cực hàn vào lúc này, băng tuyết và khí
trời, các mùa nhanh chóng biến ảo, trong đó còn kèm theo giông tố rền vang và
gió thu hiu quạnh.
Dis cười nói: "Ngươi hứa hẹn với cháu của ta.”
"Ta hứa hẹn cùng Thần Trật Tự!”
"Không sai, cháu của ta chính là Thần Trật Tự."
"Ta chỉ có thể cho rằng hắn sợ."
"Có thể là bởi vì hắn cảm thấy, một trận chiến này không có ý nghĩa, trên
phương diện người thừa kế thì hắn đã sớm thắng rồi."
"Thế nhưng hắn từ bỏ cả cơ hội để chiến đấu với các bá chủ của kỷ nguyên
sao?"
"Thế hệ nào thì làm chuyện của thế hệ đó, hắn đã hoàn thành sứ mạng của
mình, chuyện kế tiếp, nên giao cho người đời sau đi kế thừa.”
"Hắn là kẻ điên, tín đồ Trật Tự các ngươi đều là những tên điên!"
Dis lắc đầu:
"Là bởi vì thế giới này vốn cũng không phải là bình thường, mới làm nổi bật ra
sự điên rồ của chúng ta."
• • • • • •
"Ầm!"
Thanh Kiếm Hỗng Mang, phá vỡ Không Gian Khai Thác to lớn này, đồng thời
vá nó lại rồi đâm xuống mặt đất.
Trong khoảnh khắc, bốn vách tường của Không Gian Khai Thác biến thành lồng
giam Trật Tự.
Cho dù với số lượng chư Thần khổng lồ thì vào lúc này cũng giống là những
con kiến bị nhốt ở bên trong.
Karen nhớ Người Cầm Roi Verden lúc trước thích chơi bắt kiến, trong phòng
của hắn có rất nhiều quả cầu pha lê, bên trong cất giữ những con kiến thuộc đủ
loại. Xem ra, Thần Trật Tự cũng có sở thích tương tự, chỉ có điều là thứ được
sưu tập từ con kiến biến thành Thần, đối với hắn mà nói thì về bản chất có lẽ
cũng không có gì khác nhau, dù gì thì trong cả kỷ nguyên quá khứ thì hắn đều
đối xử với chư Thần như thế.
Hình bóng vĩ ngạn giáng lâm.
Không chỉ ở trong Không Gian Khai Thác này, toàn bộ thế giới, đều bởi vì vị bá
chủ ngày xưa này trở về mà nhớ lại sự sợ hãi khi bị Trật Tự chi phối.
Phía dưới, các thần quan vốn đang chuẩn bị cho một cuộc tử chiến, khi đối mặt
với vị Thần duy nhất của mình, bắt đầu nhao nhao hành lễ:
"Ca ngợi Thần Trật Tự vĩ đại!”
"Ca ngợi Thần Trật Tự vĩ đại!”
Trận chiến vốn làm người ta tuyệt vọng, bởi vì Thần Trật Tự giáng lâm mà bị
phá vỡ hoàn toàn.
Ngọn lửa Trật Tự hừng hực bắt đầu xuất hiện, từng bước đốt cháy những Thần
linh chạy trốn kia, bọn hắn không có chỗ nào để có thể trốn, cũng không có
cách nào có thể tránh né, nhưng đối mặt với vị chúa tể ngày xưa này thì đến
chết bọn hắn đều không dám quay đầu lại để đánh một trận.
Karen đứng bên trên cỗ xe, nhìn về bóng dáng mênh mông mình đã từng trông
thấy kia, anh không có hưng phấn như vậy, cũng không có kích động như vậy,
bởi vì hành động lần này của Thần Trật Tự mang ý nghĩa rằng hắn đã tiêu hao
một phần sức mạnh cuối cùng ở nơi này.
Mà những thứ này vốn nên được để lại cho trận chiến cuối cùng.
Ky Sĩ Đoàn thứ nhất đã tiêu hao sạch, khi người của thế hệ này đứng ra để dọn
dẹp những chướng ngại sau cùng thì hắn lại xuống đây.
Việc này có vẻ cũng không phù hợp với kế hoạch ban đầu... Nhưng, kế hoạch
ban đầu có lẽ cũng là như vậy, bởi vì người lên kế hoạch là hắn.
Đồng thời, điều này cũng mang ý nghĩa ở trong kế hoạch ban đầu, Thần Trật Tự
giáng lâm sau khi dùng hết sức mạnh mà chết trong trận chiến cuối cùng, mình
có thể tiếp nhận Thần cách Trật Tự để thành Thần, tiếp tục một trận chiến này.
Bây giờ lại biến thành anh, Karen Inmerais phải trực tiếp đứng ở tuyến đầu để
chiến đấu với các bá chủ kỷ nguyên trở về!
Karen mở miệng hỏi: "Trật Tự, ngươi có biết mình đang làm cái gì sao?”
Giọng nói Trật Tự xuất hiện ở sâu trong linh hồn Karen, cơn nghiện đói mở
miệng.
"Ta từng tận mắt nhìn thấy thế giới này, ta từng nói, ta thích thế giới này, ta tự
tay sáng lập nó, cũng bảo vệ nó."
Karen: "Cho nên..."
"Mà bọn hắn..."
Ánh mắt Thần Trật Tự không có đi truy tìm những Thần linh đang không ngừng
biến mất trong ngọn lửa Trật Tự kia mà là quét về phía những tín đồ lít nhít ở
trong quân trận phía dưới.
Những tín đồ mái tóc trắng xóa kia, giờ phút này vui mừng nhảy cẫng giống
như là những đứa trẻ đáng yêu.
Mặc dù bọn họ đã già, nhưng ở trong mắt Thần Trật Tự quả thật đều là những
đứa bé.
"... Vốn là một bộ phận của thế giới này.”