Karen nằm ở trên giường nhưng không trực tiếp ngủ thiếp đi, mà vẫn luôn mở
to mắt.
Anh muốn vẽ cảnh trong mơ ra,
Lúc này, hạn chế của chiếc máy ảnh đã được bộc lộ, nó có thể chụp được cảnh
thật nhưng lại không thể chụp được giấc mơ của anh.
Vậy nên Karen mới bảo Eunice lấy một khay màu vẽ mà Linda đã tặng cho anh
đưa cho ông Bede;
Anh biết chắc ông Bede và Linda có quan hệ gì đó, không ngoài dự đoán thì sau
khi tỉnh dậy ông Bede sẽ lập tức đến tìm anh, sau đó nhờ anh giúp để vẽ lại
cảnh trong giấc mơ.
Nó chỉ là một bức tranh mà thôi, nó sẽ không liên quan đến những thứ khác,
Karen cũng tin rằng ông Bede có khả năng giúp anh trình bày nó ra một cách
hoàn hảo.
Vì thế, giờ anh có nên ngủ không?
Không, anh vẫn muốn đợi thêm;
Karen ngồi dậy, nhặt quyển sổ dưới gối và rút cây bút đã kẹp vào bìa ra.
Mở trang trống mới nhất ra, trước khi đặt bút, anh đã dừng lại.
Bởi vì anh biết chính xác những gì anh sẽ viết ra.
Nhiều khi, tư tưởng của con người là tự do, tuy sẽ có những tội lỗi bất kính với
thần linh, nhưng đó là một khái niệm hoàn toàn khác với lời nói ra.
Khi đặt bút viết ra, bất kể nó ở dạng nào, thời điểm viết nó ra, nó đã được định
sẵn để người khác đọc.
Chỉ là sự do dự này không kéo dài lâu, Karen bắt đầu viết một tiêu đề:
"Thần khải, thật ra là một màn lừa đảo."
"Con người có thể tự lừa dối mình, Thần thì không thể sao?"
Khi viết đến câu này, ngòi bút của Karen hơi lưỡng lự trên dòng chữ, cuối cùng
anh vẫn kẻ một đường ngang trên dòng chữ, nhưng không thêm cả dòng thứ hai
và dòng thứ ba, cũng không xóa bỏ câu này đi.
Karen tiếp tục viết:
“Thần sẽ che mắt bạn và nói với bạn rằng có một vách đá phía trước;
Thần sẽ bịt tai bạn và nói với bạn rằng có ác quỷ đang gầm thét xung quanh;
Thần sẽ xóa tay chân của bạn và nói với bạn rằng bạn cô đơn, bạn do dự, và bạn
bất lực;
Thần sẽ khiến bạn khóc vì trong tay bạn đang có chiếc khăn tay để lau nước
mắt;
Thần sẽ chỉ dẫn bạn đi đúng hướng, nhưng không bao giờ nói với bạn rằng bạn
thực sự vốn đã đang đi trên con đường đúng đắn;
Nếu từ khi sinh ra đã nói với bạn rằng bầu trời màu đen, cỏ màu xanh và mây
màu đỏ;
Vậy thì trong nhận thức của bạn, bầu trời sẽ có màu đen, cỏ màu xanh và mây là
màu đỏ.
Bạn đúng bởi vì bạn sẽ nói rằng bầu trời và biển là một màu, cỏ và bóng râm là
một màu, mây và cát trắng là một màu.
Do đó, Thần không sai.
Khi bạn lựa chọn tin và tôn thờ Thần, Thần sẽ là đấng tối cao."
Karen ngừng viết và một lúc sau lại tiếp tục:
"Thần, tại sao lại nói dối?"
"Thần, rốt cuộc đang sợ cái gì?"
"Thần, rốt cuộc có phải là cái gọi là "Thần" không?"
Đột nhiên, đầu bút bắt đầu run lên,
Không phải vì cây bút đang run, mà là tay của Karen đang run, và ngay cả hàm
răng của Karen cũng đang run.
Anh bắt đầu không ngừng hít thở sâu,
Nhưng anh càng hít thở sâu, cảm giác kiệt sức càng trở nên nặng nề hơn;
Anh biết, anh cần nghỉ ngơi, rất cần nghỉ ngơi.
Nhưng Karen vẫn nghiến răng, ấn vào cổ tay đang run rẩy của mình và viết câu
cuối cùng:
"Sau khi ta trở thành thần, không ai được phép đi chung con đường với ta sao?"
Viết xong, Karen đóng sổ tay, thả bút xuống,
Karen gục đầu xuống ngủ.
...
“Thiếu gia Karen thế nào rồi?” ông Anderson hỏi Eunice vừa xuống cầu thang.
"Anh ấy cần nghỉ ngơi, mọi thứ khác đều ổn."
“Ồ, vậy thì tốt.” ông Anderson có chút khó hiểu, “Thân thể thiếu gia cảm thấy
thế nào...”
“Con nghĩ có thể là do thiếu gia giúp con chữa trị cơ thể nên cậu ấy mới bị quá
sức.” Mike đang ngồi trên xe lăn, áy náy nói.
Ông Bede nói: “Chắc là vậy.”
“Tóm lại, thân thể của thiếu gia phải được chăm sóc, Eunice, cháu hãy chú ý
nhiều hơn nhé.” ông Anderson dặn dò.
"Vâng, ông nội."
"Thôi, mọi người hãy tiếp tục làm việc đi. Tang sự không thể chậm trễ được."
"Dạ thưa cha."
"Dạ thưa cha."
Sau khi mọi người giải tán, Eunice đuổi theo cha mình.
"Cha."
"Chuyện gì vậy?"
"Karen bảo con đưa cho cha khay màu này."
"Ồ, màu vẽ sao?"
Ông Bede nhận lấy khay màu từ tay con gái, lúc cầm trên tay, thân thể ông khẽ
chấn động, nhưng ông vẫn cầm chặt lấy nó và bình tĩnh nói:
"Khi thiếu gia Karen thức dậy, cha sẽ đích thân cảm ơn cậu ấy."
"Anh ấy muốn cha giúp anh ấy vẽ một bức tranh. Con nghĩ khay màu này chắc
là thù lao."
"Ồ, vậy sao, cha hiểu rồi, đương nhiên không có vấn đề gì. Mà này, cần phải
phiền con qua chỗ quản gia và mấy người hầu xem họ thu dọn đồ bạc như thế
nào rồi."
"Con hiểu rồi, thưa cha."
Sau khi nhìn con gái đi khuất, ông Bede vội vã vào tầng hầm với khay màu vẽ
trên tay, ông dùng chìa khóa mở cửa phòng vẽ của mình rồi lại lập tức khóa
ngay lại.
Những người hầu trong nhà, thậm chí cả người nhà, thực ra đều sẽ không vào
phòng vẽ của ông, nhưng chiếc khóa này không phải để ngăn người ngoài vào,
mà là một ám thị tâm lý cho chính ông