Lầu 3 lâu đài cổ nhà Ellen,
Phòng ngủ chính của tộc trưởng.
Nữ hoàng bệ hạ vừa nuốt hạt giống kia vào miệng, lúc này bà ta đang nằm trần
truồng ở trên giường, máy quay đĩa đặt ở bên cạnh thì đang phát ra giai điệu của
bài hát « Wien, Xin đừng khóc vì tôi ».
Lão hầu gái thì đang cung kính quỳ sát bên giường, yên lặng bắt đầu cầu
nguyện.
"Ta cảm thấy, hơi có chút khát nước."
"Nô tỳ đi rót nước cho bệ hạ." Lão hầu gái đứng người lên, lúc vừa mới chuẩn
bị đi rót nước, lại trông thấy phía trên làn da của nữ hoàng, xuất hiện một loạt
sợi rễ màu đen chằng chịt lít nha lít nhít.
Nữ hoàng cũng mở mắt ra, bà ta giơ lên hai bàn tay của mình, nơi mà những sợi
rễ phát triển nhanh nhất, nhất là ở hai lòng bàn tay, sợi rễ đã trồi lên khỏi da thịt,
giống như một đống dây mây.
"A, thì ra là do bọn chúng thấy khát nước." Nữ hoàng cười nắm chặt lòng bàn
tay rồi lại thả ra, những sợi dây mây này không ngừng quấn quanh giữa những
kẽ hở ngón tay, giống như rằng chúng có ý thức riêng, "Bọn chúng nói cho ta
biết, bọn chúng thèm khát máu tươi của gia tộc Ellen."
Lão hầu gái mở miệng nói: "Xem ra thì, nghiên cứu là đúng, tổ tiên của gia tộc
Ellen năm đó đúng là đã sở hữu nó, nhưng lại bị vị tổ tiên dũng cảm kia của gia
tộc Gloria giành đi."
"Đúng vậy, tạ ơn vị tổ tiên kia đã liều mình giành lấy hạt giống này;
Cho nên, ta lại cảm thấy càng tò mò hơn, hạt giống này thần kỳ và vĩ đại như
thế, như vậy thì trước kia trong tay của tổ tiên gia tộc Ellen chắc chắn phải có
thứ khác còn tốt hơn cả hạt giống này.
Nhưng vì cái gì, đã nhiều năm như vậy, gia tộc Ellen lại vẫn luôn không ngừng
từ từ sa sút."
"Dẫn đến một cái gia tộc ngày càng sa sút có rất nhiều nguyên nhân, thưa bệ
hạ."
"Ừm."
Sợi rễ màu đen trên người Nữ hoàng, bắt đầu dần dần trở nên càng thô to hơn,
giống như là từng cái chân nhện, dựng bà ta đứng lên từ trên giường.
"Ta bây giờ rất muốn ăn Judea trước." Nữ hoàng liếm môi một cái, "Ta đã ngửi
thấy mùi thơm mê người từ trên người nó."
"Ngài muốn làm cái gì đều có thể, bởi vì ngài là bệ hạ tối cao nhất."
"Không." Một sợi dây leo to lớn thay thế Nữ hoàng mà giơ "Tay" lên, "Món ăn
càng ngon, thì càng phải để thưởng thức cuối cùng, đi mở cửa đi."
"Vâng, thưa bệ hạ."
Lão hầu gái đi đến cửa phòng ngủ, thử mở cửa, lại phát hiện cửa phòng ngủ
không hề nhúc nhích tí nào.
Bà ta hơi nghi ngờ một chút, lui về phía sau hai bước, trầm giọng nói:
"Chủ nhân vĩ đại và nhân từ của Vực Sâu, vì truyền đạt ý chí của ngài, xin hãy
ban cho tín đồ của ngài năng lực vượt qua giới hạn."
Sau khi niệm chú xong, trên người của lão hầu gái lóe ra một vệt ánh sáng màu
trắng, sau khi ánh sáng biến mất, cả người của bà ta trở nên dần trong suốt, ngay
lập tức, bà đi về hướng cửa phòng ngủ, nửa cơ thể xuyên thấu qua cửa.
Nhưng mà, đúng lúc này, ở giữa cửa phòng ngủ lóe lên vòng sáng màu đỏ, lão
hầu gái kêu lên một tiếng rên, lại bị đẩy ngược trở về, bà ta lập tức quay đầu nói
với Nữ hoàng:
"Bệ hạ, gia tộc Ellen đã khởi động trận pháp gia tộc, phong tỏa nơi này rồi!"
Cả người của Nữ hoàng được mớ dây leo đỡ lấy, đi tới trước cửa phòng ngủ:
"Bọn chúng, đã phát hiện được cái gì rồi sao?"
Lão hầu gái lấy ra một cuộn giấy màu tím từ trong người: "Bệ hạ, trận pháp này
chắc hẳn cũng không thể ngăn chặn cuộn giấy truyền tin, nô tỳ lập tức thông
báo cho cận vệ trưởng."
"Không cần."
Nữ hoàng lắc đầu, đám dây leo màu đen sau lưng bà ta cũng chập chờn theo.
"Ta tự mình đi mở cửa."
Từng sợi dây leo bao trùm lên cánh của, ánh sáng màu đỏ trên cửa phòng ngủ
lại hiện ra một lần nữa, tạo ra âm thanh "Xì xì xì xì..." ở nơi dây leo tiếp xúc,
dây leo màu đen bắt đầu bám vào đến trên cửa, ánh sáng màu đỏ dần dần tan đi.
"Năng lực của hạt giống này vượt khỏi sức tưởng tượng của ta, ta chỉ muốn để
nó giúp ta phá vỡ cánh cửa này, nhưng bây giờ nó lại nói cho ta, nó có thể thông
qua việc đồng hóa mà giành lấy quyền khống chế tất cả trận pháp trong tòa
pháo đài cổ.
Với lại, sợi rễ của nó có thể từ từ tràn ra theo các trận pháp, mà hút lấy máu của
người trong gia tộc Ellen trong tòa pháo đài này.
A...
Sự việc còn đơn giản hơn trong tưởng tượng của ta rất nhiều, ta chỉ cần đứng ở
chỗ này, cái gì cũng không cần động đến là được rồi."
"Nếu như không nhúc nhích, nghe có vẻ không được kích thích lắm?"
Tiếng một người đàn ông vang lên từ ngoài cửa sổ.
Nữ hoàng bệ hạ lập tức nghiêng đầu nhìn sang chỗ cửa sổ, lão hầu gái thì đi đến
trước chỗ cửa sổ:
"Bệ hạ, nơi này có trận pháp, tên đó không vào được!"
"Ông! Ông! Ông!"
Hàng rào chắn bảo vệ bên ngoài cửa sổ rơi xuống, cửa sổ cũng theo đó mà mở
ra, người đàn ông vào trong phòng, làn sóng màu xanh phớt qua người của ông
ta, cũng không ngăn cản ông ta lại.