Số 13 Phố Mink

Chương 409

Đến tầng, sau khi đi ra thang máy, Karen chỉ vào vị trí phòng tiếp khách, phát

hiện hai cha con gặp mặt hôm qua đã chờ sẵn ở đó.

"Không đến sớm, trái lại là đến trễ."

"Vất vả." Piaget cười cười, đi về phòng làm việc của mình.

Bertha đi tới, nhỏ giọng nói:

"Ngài Karen, khách hàng đã đến, sớm hơn thời gian hẹn trước rất nhiều."

"Không có việc gì, sau mười phút để khách vào trong phòng làm việc của tôi."

"Được rồi, thưa ngài Karen."

Karen đi vào phòng làm việc của mình trước, ngồi xuống, bởi vì cha của đối

tượng cũng đến, cho nên Karen vẫn lựa chọn mặc đồng phục vào.

"Run... Run..."

"Mời vào."

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Bertha dẫn hai cha con kia vào phòng, đưa cho

Karen một phần bệnh án, cùng lúc thì thư ký theo sau cầm theo một dĩa trái cây

và nước trà, trước mặt Karen là một ly nước đá.

Cửa bị đóng lại;

"Tôi có cần phải ra ngoài hay không?" Người cha nhìn về phía Karen.

Karen đang ngồi xem bệnh lịch, nói:

"Ngài Tadel?"

"Đúng, là tôi."

"Mời ngài ngồi, ngài có thể ngồi đây cùng với con mình, nhưng lúc tôi chưa có

việc hỏi đến ngài thì xin phép ngài hãy giữ im lặng."

"Được rồi, bác sĩ."

Karen đặt bệnh án xuống, nhìn về phía bé trai đang ngồi trước mặt mình, nói:

"John, chào buổi sáng."

"Ngài khỏe, thưa bác sĩ, rất xin lỗi, chưa đến giờ hẹn đã tới đây làm phiền ngài

rồi, là do cha rất lo lắng cho tình hình của em, cho nên đã đưa em đến đây từ rất

sớm."

Một đứa bé rất chững chạc, mới tám tuổi thôi sao?

Theo lý thuyết mà nói, còn chưa tròn tám tuổi.

"Không có việc gì, anh rất thích công việc của mình, mẹ của em đã qua đời,

nhưng em vẫn có thể nhìn thấy mẹ của mình như cũ, với lại, còn có thể tương

tác với mẹ của mình sao?

Ý của anh là, cùng nhau chơi đùa."

"Đúng thế."

"Em cảm thấy thế nào trước sự qua đời của mẹ mình, rất xin lỗi, anh hỏi có hơi

trực tiếp."

"Em rất thích phương thức trực tiếp như thế này." John cười nói, "Bác sĩ hôm

qua vẫn xem em chỉ là con nít, còn nói nhảm rất lâu."

"Đương nhiên, chúng ta đang giao tiếp bình đẳng với nhau."

"Được rồi, để em trả lời câu hỏi, em cũng biết mẹ mình đã qua đời rồi, em qua

đời lúc em còn năm tuổi, em còn nhớ rõ lễ tang của mẹ mình."

"Cho nên, đối với sự xuất hiện lại của mẹ mình, là một loại cảm giác như thế

nào? Bà ấy... sống lại sao?"

"Không có, mẹ đã chết."

"Vậy bà ấy bây giờ ở đâu?"

"Là mẹ của em."

"Mẹ của em sao?"

"Đúng vậy, em biết mẹ mình đã chết, nhưng trong lúc ở nhà một mình em cảm

thấy rất cô đơn, cho nên, em cần một người mẹ, vào lúc em cần, bà ấy bỗng

xuất hiện, bà ấy sẽ giống như một người mẹ bình thường mà chơi đùa với em."

"Em có nhận biết rõ được, ngoại trừ lúc ở trong nhà, ở những chỗ khác, em có

thể nhìn thấy mẹ của mình sao?"

"Em hi vọng cha có thể đi ra ngoài một chút." John nói.

"Ngài Tadel." Karen nhìn về phía Tadel.

"Được rồi." Tadel tiên sinh rất thẳng thắn, đứng dậy, đi ra khỏi văn phòng, đóng

cửa lại.

"Hiện tại, em có thể nói sao?" Karen hỏi.

"Có thể."

"Lúc nào?" Karen hỏi.

"Bây giờ."

"Ở chỗ này?"

"Đúng thế."

Karen mặt mỉm cười nhìn chung quanh, hỏi:

"Bà ấy ở đâu?"

"Mẹ đang ngồi trên đùi của anh đấy."

"Trên đùi sao?"

"Đúng vậy, mẹ nói rằng vẻ ngoài đẹp trai của anh hấp dẫn qua nhiều người, cho

nên bà ấy không chịu được mà đến gần anh, chỉ là những lời này, không tiện để

cho cha nghe thấy, ông ấy sẽ đau lòng."

Karen cúi đầu xuống, nhìn nhìn hai chân của mình, lắc đầu, nói:

"Anh không có cảm giác đến."

"Hai tay của bà ấy, đang vuốt ve ngực của anh đấy."

"Anh cũng không có cảm giác đến."

"Môi của bà ấy đang nhích lại gần mũi của anh, bà ấy nói mùi trên người anh,

rất dễ chịu."

"Anh vẫn là không có cảm giác đến."

"Mẹ đang thổi hơi vào tai trái anh đấy."

"A, vẫn như cũ không có cảm giác gì."

John thở dài,

Nói:

"Ngài quả thật tỉnh táo hơn vị bác sĩ tâm lý hôm qua nhiều, vị bác sĩ hôm qua bị

dọa sợ đến mức nấp ở dưới bàn mà run cầm cập."

"Ha ha ha." Karen cười, "Cho nên, em vừa mới có ý đồ thôi miên anh sao?"

John nhẹ gật đầu, nói: "Lớp phòng ngự của tâm lý anh, rất ghê gớm."

"Anh cảm thấy em là một thiên tài đấy." Karen nói, "Nhưng em nên học được

cách để khống chế thiên phú của mình."

"Cha có một xưởng may, rất có tiền, em trả nổi tiền chữa trị."

"Cho nên?"

"Em muốn đến đây tâm sự thường xuyên với anh, có thể sao?"

"Đương nhiên có thể."

"Me, con khát nước." Lúc này John mở miệng nói.

Cái này,

Ly nước lúc đầu vốn đặt trước mặt Karen bỗng nhiên lơ lửng trên không, được

đưa đến bên miệng John, John hé miệng, từng chút nước một được móm vào

miệng, dường như thật sự có một người phụ nữ vô hình đứng đó, đang móm

nước cho con của mình.

Uống nước xong, John thè lưỡi, cười với Karen.

Ly nước lại được đặt xuống bàn làm việc làm việc,

Sau đó,

Karen dường như nghe được tiếng giày cao gót gõ xuống sàn nhà, đi tới bên

cạnh mình.

Ngay sau đó, “bà ta” ngồi trên đùi mình vuốt ve, lập tức, hai tay của bà ta bắt

đầu vuốt ve ngực của mình, cổ của mình, cũng cảm thấy hơi thở, từ từ hướng

lên trên, một luồng khí ấm áp, nhẹ nhàng thổi vào tai mình;

Cuối cùng, vành tai của mình dường như có gì đó ấm ấm đang bao phủ, răng,

đang nhẹ nhàng cắn.

John nhún vai, nói: "Em có thể nhắm mắt lại, nếu anh không gọi cha của em

vào, ông ấy cũng sẽ không tiến vào, cho nên, anh bây giờ có thể cùng với mẹ

của em, làm một vài việc vui vẻ."

"Em không để ý sao?" Karen hỏi.

"Bà ấy quả thật là mẹ của em, nhưng mẹ của em đã chết." John hoạt bát mà lung

lay đầu, "Em tin tưởng anh có nghe hiểu ý của câu nói này."

Karen nhẹ gật đầu, ngón tay, từ từ đứng lên, nhẹ nhàng vạch thành vòng tròn,

trong lòng mặc niệm:

"Thần Trật Tự vĩ đại a, xiềng xích Trật Tự phán xét tất cả;

Xin cho phép ta mượn nhờ lực lượng của ngài, trừng phạt hành vi vi phạm đến

Trật Tự..."

Hay tay John che khuất ánh mắt của mình,

Nói:

"Anh và bà ấy bây giờ có thể bắt đầu, coi như em không tồn tại là được, anh

nhìn xem, em tốt đến chừng nào, dùng tiền đến tìm anh khám bệnh, anh có thể

nhận được không ít tiền khám bệnh, còn có thể hưởng thụ được vui vẻ, hắc hắc.

Em rất tốt với anh, cho nên, anh cũng mau mau hưởng thụ đi..."

Đột nhiên,

Những cảm giác kỳ lạ kia trên người của Karen hoàn toàn biến mất,

"Phù phù!"

John trực tiếp bị dọa ngã từ trên ghế xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ lại không dám

tin ngẩng đầu nhìn Karen đang ngồi phía trước mình:

"Anh... Anh... Anh vậy mà muốn giết em ngay lập tức!"
Bình Luận (0)
Comment