Số 13 Phố Mink

Chương 415

Pall thì ngồi xổm ở bên cạnh, dùng vuốt mèo hốt lấy vài mảnh vỡ lớn bỏ vào ki

hốt ra.

"A, trời ạ, Karen, sao cậu lại về sớm đến vậy!"

"Công việc làm xong thì về thôi, có việc gì vậy?"

"Cái kia... Cái này... Tôi chỉ là muốn rửa chén đĩa một chút."

Karen đưa tay ôm Pall lên, thả xuống ghế sô pha, sau đó cầm lấy cái chổi kẹp

trong chân của Kevin, cầm ki hốt rác đến quét dọn xong.

"Đúng rồi, kiểm tra thế nào rồi?"

"Ùm, không kiểm tra ra cái gì cả." Pall nói.

"Gâu!" Kevin cũng gật đầu.

"Cho nên, chúng ta hoài nghi rằng có thể là do chủ nhà trước để lại một ít đồ vật

không thuộc về vật chất, sau đó, bởi vì một chút nguyên nhân đặc thù, mà cộng

hưởng với cậu.

Tối hôm qua lúc cậu dùng thuật pháp khi ngủ, tôi cảm thấy có thể là bởi vì cái

này."

"Đồ vật không thuộc về vật chất? Thần tính à?"

"Gâu!" Kevin lắc đầu, "Gâu!"

"Không cao cấp đến như vậy, cũng có thể là là... Tư tưởng tồn tại."

"Tư tưởng tồn tại?" Karen nghiền ngẫm lấy câu trả lời này, "Tôi giống như đã

hiểu được thứ gì."

"A, cậu đã hiểu được gì?" Pall rất hiếu kì.

"Cũng giống như lúc đến tham quan chỗ ở cũ của danh nhân vậy, thứ được tham

quan cũng chỉ là một căn phòng và đồ vật bày trí ở trong đó mà thôi, thật ra

cũng không có gì đẹp mắt, nhưng chủ yếu vẫn là dựa vào chính du khách tự

mình tưởng tượng ra sự tích và tâm trạng của vị danh nhân đó."

"Cậu vừa nói như vậy, tôi giống như cũng hiểu ra được"

"Tôi cảm thấy, Quang Minh thần giáo am hiểu loại đồ vật tư tưởng này hơn."

Nói đến đây, Karen có chút tò mò nhìn xem Pall, "Theo lý thuyết, cô chắc phải

dễ sinh ra sự cộng hưởng hơn chứ."

Bởi vì bên trên cái đuôi của Pall, có ngón tay của Thần Ánh Sang.

Pall ngồi ở trên ghế salon dùng móng vuốt bắt lấy cái đuôi của mình, nói:

"Chính là bởi vì tôi không tin vào Quang Minh thần giáo, cho nên mới dám

dùng loại phương pháp này để phong ấn nó, một khi tôi thật sự cảm thấy tán

đồng và yêu mến giáo nghĩa của Quang Minh Thần Giáo, như vậy... Kết quả

của tôi sẽ rất thê thảm."

"Cô sẽ triệt để biến thành một cái Thánh khí à?"

"Có thể hiểu như vậy."

"A, vậy cô ráng chú ý."

"Yên tâm, yên tâm, tuổi của tôi cũng đã lớn đến thế, làm sao dễ bị lừa gạt như

vậy được."

"Tôi đi tắm trước, sau đó thay quần áo khác, bây giờ vẫn còn sớm, buổi chiều

tôi dự định đến nhà tang lễ Pavaro để chào hỏi một chút. A, đúng, hôm nay lúc

thăm Alfred ở bệnh viện xong, lại gặp phải hai tên nhân viên của nhà tang lễ

kia.

Một người trong đó tên là Dincom hoài nghi thân phận của tôi, bởi vì anh ta nhớ

kỹ Alfred xưng tôi là Thiếu gia trong lần gặp mặt đầu tiên."

"Sau đó thì sao?" Pall hỏi.

"Tôi ở ngay trước mặt anh ta, ca ngợi Đòn Roi Kỷ Luật."

"A, cậu quả là một thiên tài ứng biến đấy, Karen, cái tiến trình ca ngơi này, quả

thật cậu hiểu rất rõ."

"Thật ra thì dùng rất tốt." Karen cười nói.

"Bởi vì trong lòng cậu không có sự kính sợ đối với thần, những người khác,

nhất là những thần quan kia, căn bản cũng không dám chơi giống như cậu."

"Ca ngợi..." Hơi giống với mấy câu đời trước của Karen "Ta thề... Nếu không

thì bị sét đánh".

Những thần quan bình thường, từ thần phó thần khải cho đến thần mục từng

bước một đi lên, thần đã là tồn tại tối cao ở trong lòng của họ, ai dám đi tùy tiện

khinh nhờn?

Rốt cuộc, thế giới này thật sự có thần.

Nhưng Karen cũng không giống, anh cũng không có lòng kính sợ gì đối với

thần, không có cảm giác về sự thần bí của tông giáo, những cậu "Ca ngợi..." kia,

nói ra cũng giống như câu trăng đêm nay thật tròn, cũng không có gánh nặng gì

ở trong lòng.

Huống hồ, anh ta cũng đã dùng hành động thực tế của mình để chứng mình

rằng, phê phán thần, nghiệm chứng thần, biện chứng thần, vẫn như cũ có thể

thành công thần khải.

Tắm rửa xong, thay quần áo khác, Karen chỉ chỉ vào bộ quần áo bẩn mà nói với

Pall và Kevin:

"Quần áo không cần hai người giặt, tự tôi về giặt sau."

Pall gật đầu, Kevin cũng gật đầu.

Lúc này có tiếng gõ cửa truyền đến.

"Chắc là Alleye tới."

Karen cầm lấy cặp tài liệu, đi qua, mở cửa, đứng ở cửa chính là Alleye.

"Thiếu gia, tôi đã mua xe về, ngài đến nhìn xem."

"Được rồi."

Karen cùng Alleye đi xuống bãi đậu xe dưới lầu, là một chiếc Pens đã qua sử

dụng

"Thiếu gia, tôi đã lái thử và kiểm tra tính năng của xe rồi, hoàn toàn không có

vấn đề gì, ngài ngồi lên cảm nhận thử một chút xem sao." Alleye chủ động mở

cửa ghế lái ra.

"Ừm."

Karen ngồi vào trong xe, cảm giác rất không tệ, hỏi:

"Bao nhiêu tiền?"

"Thiếu gia, đây là hóa đơn." Alleye cầm một tờ hóa đơn đưa cho Karen, số tiền

ghi ở trên là 12000 Rael.

Giá cả rất hợp lý.

Mà trang bị nội thất trong xe cũng rất đầy đủ, thậm chí trong cái lỗ nhỏ cạnh

phanh tay, còn có một gói thuốc lá và một cái bật lửa mới.

Karen lấy phong bì ra, trực tiếp đưa cho Alleye:

"Tự mình đếm 15000 đi."

Alleye nhanh chóng đếm tiền, cầm lấy 12000, phần còn lại bỏ vào phong thư,

đưa trả lại cho Karen.

"Là 12000."

"Còn có phí thủ tục, ngoài ra còn có phí di chuyển của ông nữa." Karen nói.

"Giống như lần trước thiếu gia đã nói với tôi vậy, nếu như tôi giúp ngài làm việc

mà còn thu phí nữa vậy thì sau này tôi cũng không dám làm việc giúp ngài nữa”

Thấy Alleye nhất định không chịu lấy thêm tiền, Karen cũng không cố gắng đưa

thêm, mà là hỏi:

" Lần trước Hande đi đến bệnh viện nào trong thành phố Sangpu?"

"Thiếu gia, như thế nào?"

"Lúc tôi tan làm về nhà có ghé qua cửa hàng của ông, tình huống của Hande rất

không tốt, ông đến cùng thì dẫn cậu ấy làm cái trị liệu gì vậy?"

"Tôi... Cái này... Là một cái bệnh viện tư nhân, nói là có thể kích thích tiềm

năng của con người, trị liệu một chút bệnh khó trị, dùng biện pháp chính là...

Giật điện."
Bình Luận (0)
Comment