Số 13 Phố Mink

Chương 436

Chỉ cần ngài thật sự không có tiếp xúc gì khác với ngài Tadel ngoại trừ về công

việc...

Trong lời nói đang có hàm ý nghi ngờ mình;

Karen thì thấp giọng, hỏi: "Xin hãy nói thật cho tôi biết, ngài Tadel, không phải

là do các người giết đấy chứ?"

"Chúng ta tại sao muốn giết ông ta, ông ta thế nhưng là khách hàng của chúng

ta đấy."

"Chúng ta và chúng ta, cũng không giống nhau." Karen nhắc nhở, "Tất cả đều

có khả năng, không phải sao? Lỡ đâu bởi vì phát hiện ra thứ gì đó trong nhà của

ngài Tadel thì sao"

"Vậy ông ta vì cái gì còn hẹn trước với phòng khám?"

"Tôi chưa từng nhận được điện thoại hẹn của ông ta, vẫn luôn là cô thông báo

cho tôi biết."

"Đây quả thực là quá hoang đường, ngài sao có thể nghĩ tới mặt này?"

"Là do cô làm tôi nghĩ đến mặt này, cho nên người hoang đường trước là cô."

Tiểu thư Bertha mím môi, gật đầu nói:

"Tôi xin lỗi ngài, hi vọng ngài có thể hiểu được, nếu như Berry giáo của ngài

chỉ là không cách nào lộ diện ngoài sáng, vậy thi Quang minh thần giáo của

chúng tôi, thì bị lộ ra sẽ chết chắc, lúc tiếp xúc với những việc bình thường bên

ngoài, chúng ta sẽ khó tránh khỏi phản ứng hơi quá khích."

"Được rồi, tôi hi vọng ở giữa chúng ta có thể có thêm một chút lòng tin."

"Đương nhiên, Chỉ là, vị kia là..." Bertha tất nhiên nhìn thấy cô gái ngồi trên

ghế cạnh vị trí tài xế trên xe của Karen.

"Một cô gái vừa quen." Karen thành thật trả lời.

"Thật ra trong phòng khám bệnh cũng không thiếu bác sĩ nữ đồng ý đấy." tiểu

thư Bertha chỉ chỉ mình, "Cũng bao gồm cả tôi."

"Tôi thích đơn thuần một chút." Karen nói.

"Đương nhiên, ngài có quyền lựa chọn gu cho bản thân."

Karen quay người, đi trở về trong xe của mình.

Cô gái vẫn ngồi ở cạnh vị trí tài xế, Karen cũng không đuổi cô xuống xe, mà là

khởi động xe chạy ra ngoài.

Bertha quay trở về cao ốc, bảo vệ nữ Rebecca của phòng khám bệnh đi tới trước

mặt Bertha.

"Chắc hẳn không có quan hệ gì với anh ta, chỉ đơn giản là ảnh hưởng từ cái chết

của ngài Tadel."

"Nếu chuyện như vậy thì đơn giản."

Bertha lại nói: "Ra lệnh, điều tra một chút xen đám người kia đến từ gia tộc nào,

Chỉ là không nên làm bọn chúng chú ý."

"Được rồi, thưa ngài."

"Mặt khác, thông báo cho những người bảo vệ bên cạnh ông chủ, sắp xếp một

vài chuyện ngoài ý muốn, để ông chủ về nhà muộn một chút.

Thông báo tiếp cho bảo vệ ông chủ, ngài Karen đến nhà của ông chủ, mặc kệ

đến lúc đó có chuyện gì xảy ra giữa ngài Karen và đám người kia, đều không

cần quan tâm.

Mặc dù nhìn xem đám con rệp của tín ngưỡng gia kia ngang ngược càn rỡ trước

mặt rất khó chịu, nhưng chúng ta thật sự cũng không cần phải quan tâm đến

mấy con rệp này mà tự kéo mình xuống nước."

"Đúng, thưa ngài sứ giả."

...

"Anh đang gặp phải chuyện gì sao?" Cô gái ngồi bên cạnh tay lái mở miệng hỏi.

"Nhà cô ở nơi nào, tôi đưa cô về nhà."

"Này, anh thật sự không tò mò một chút nào vì sao mà tôi trưởng thành nhanh

đến vậy sao?"

"Rất tò mò, nhưng tôi bây giờ cũng không rảnh để hỏi thăm."

"Cho nên anh đang gặp một vài chuyện."

"Vấn đề không lớn, có thể ứng phó."

"Anh có thể cùng tôi về nhà, anh trai tôi muốn gặp anh đấy."

"Ngay cả tên của cô tôi còn không biết, bây giờ cô lại muốn tôi theo cô về nhà

gặp anh trai?"

"Tôi tên gọi là Selena, còn anh?"

"Silva."

"Tôi cảm thấy đó là cái tên giả."

"Đúng thế."

"Anh thật sự là quá qua loa." Cô gái chu mỏ một cái, nhưng vẫn là tiếp tục nói,

"Ý của tôi là, nếu như anh bị người khác kiếm chuyện, anh của tôi có thể giúp

anh đánh nhau, anh trai tôi rất biết đánh nhau, không giống như tôi."

"Anh của cô quả thật có một người em gái rất tốt, vậy mà chủ động tìm phiền

phức cho gia đình."

"Vì anh đã cứu tôi cho nên anh trai tôi sẽ giúp đỡ cho anh, không phải chuyện

này rất bình thường sao?"

"Cứu cô không phải là để cô giúp đỡ tôi, tôi lúc ấy chỉ xem cô như là một cô bé

mà thôi, hơn nữa, phiền phức mà tôi gặp bây giờ cũng không quá lớn, nhưng dễ

dàng dẫn đến nguy hiểm, cho nên, cô hãy ngoan ngoãn mà về nhà đi, nhà của cô

ở đâu thế."

"Bảo tàng gốm Lemar cách đây hai con phố."

"Rất gần."

"Ừm, đúng thế."

Rất nhanh, Karen lái xe đến trước cửa của bảo tàng gốm;

"Xuống xe đi, Selena."

"Anh thật sự không muốn vào ngồi chơi một chút sao?" cô gái hỏi.

"Không được, gửi lời hỏi thăm của tôi đến anh trai của cô, mặc dù tôi cũng

không biết người ở trong có thật sự là anh của cô hay không."

Bởi vì lần trước cô bé kia rõ ràng nói là rời khỏi nhà của mẹ, cha dượng còn cho

cô bé thêm nhiều tiền tiêu vặt.

Selena giống như đang nghĩ đến cái gì, nói:

"Thật ra tôi cũng không có lừa anh đâu, lần trước."

"Được rồi, được rồi, về nhà đi, trong nhà an toàn, đợi xử lý xong việc, tôi sẽ tới

nhà chào hỏi."

"Được rồi."

Selena xuống xe, hướng về Karen phất phất tay, đi cửa hàng gốm.

Karen thì cười cười, anh biết cô gái này rất không tầm thường, người nhà của cô

ta cũng tất nhiên không tầm thường, mà lại anh cũng không cho rằng người nhà

của cô có gì ác ý với mình, một là bởi vì chính mình thật sự đã cứu cô, hai là

bởi vì nhìn biểu hiện của cô hôm nay thật sự là muốn tìm mình nói chuyện yêu

đương.

Nhìn lướt qua chìa khóa nhà để ở trên xe, đến cùng thì mình có nên đến nhà của

Piaget để diễn vở kịch này hay không đấy?

Vẫn nên đi đi;

Bởi vì bản thân mình thật sự cũng không có tiếp xúc gì với ngài Tadel cả, mà

nếu như mình không rửa sạch cái hiềm nghi về thân phận này, trái lại càng dễ

gặp nhiều phiền phức theo sau.

Quay đầu xe,

Karen không có trực tiếp đi đến phố Apple, mà là lựa chọn chạy đến bệnh viện,

anh muốn hỏi thăm một chút về lòng trung thành của Alfred đối với mình.
Bình Luận (0)
Comment