Số 13 Phố Mink

Chương 461

Trên mặt quản gia Muen lộ ra vẻ đau khổ và xoắn xuýt, cuối cùng cắn chặt môi,

dùng sức gật nhẹ đầu.

"Ta trở về gia tộc trước đây."

"Tôi tiễn ngài."

"Không cần, đúng, qua mấy ngày nữ cần một nhóm hàng mới, số lượng cần gấp

đôi, đây là yêu cầu phía trên."

"Được rồi, tôi nhất định sẽ sắp xếp tốt."

"Ừm, làm việc cho tốt."

"Ngài đi thong thả."

Người đàn ông ra khỏi biệt thự, ngồi lên sau xe, hắn nhìn xem cái hộp chứa

đống thư và bút ký trong tay, tự nhủ:

"Cho nên, Nhị thiếu gia bỗng nhiên mất tích, là có quan hệ cùng với Quang

Minh Thần giáo sao?"

...

Sau khi người trong gia tộc đi khỏi, quản gia Muen vẻ mặt vốn đau khổ, khóe

miệng mang theo một nụ cười lạnh lùng, đi về phía quầy rượu, cầm lấy một cái

ly, hướng đổ nước ngọt vào, ngay sau đó, lại lấy ra hai viên thuốc màu trắng,

ném vào trong ly nước ngọt, lắc lắc, nhìn xem hai viên thuốc hòa tan.

Sau đó, hắn bưng cái ly đi lên cầu thang, đi tới lầu ba.

Trong phòng ngủ lầu ba, John đang nằm co quắp ở trên giường, trên mặt của nó,

mang theo e ngại, ngây thơ, hồn nhiên, kinh hoảng các loại cảm xúc khác nhau;

Cậu ta nhìn về phía bên trái, một hồi lại nhìn xem bên phải:

"Cha thật là xấu, thế mà cù lét mẹ."

"Ha ha ha..."

John mình bỗng nhiên cười rồi lăn lôn ở trên giường, hô:

"Mẹ, cha cù lét mẹ, mẹ vì sao lại cù lét con, ha ha ha ha..."

"Thiếu gia?"

Muen đưa tay gõ gõ cửa phòng ngủ vốn đang mở ra.

Tiểu John dừng lại tiếng cười, ngồi xuống, cười nói:

"Cha mẹ hai người nhìn, chú Muen đến tới."

Quản gia Muen mặc dù biết tinh thần của đứa bé này có chút thất thường,

nhưng nghe lời nói này của cậu ta, trong lòng cũng có lành lạnh, cứ như Tadel

và người vợ đã chết đi của ông ta đang ngồi trên giường nhìn mình vậy.

Thật ra, John trêu đùa rất nhiều người trong nhà, hầu gái, hầu nam và cha của

cậu ta, nhưng cậu ta lại chưa hề trêu đùa quản gia Muen lần nào.

Bởi vì cậu ta chỉ chơi trò này với người thú vị, hay là có thể nói là, cậu ta chỉ

chơi với những người thân thiết.

Cho nên, loại đối xử khác nhau này cũng có nghĩa rằng cậu ta không thấy người

quản gia này thú vị, cũng không thấy hắn ta... Thân thiết.

"Thiếu gia, chơi mệt nên khát nước rồi phải không, uống ly nước ngọt này đi?"

"Tôi không khát đâu."

"Ai, uống xong rồi tiếp tục chơi, tiếp tục cùng cha mẹ của cậu chơi, được chứ?"

Muen đưa cái ly đến trước mặt John.

John nhìn xem hắn, cười;

Muen cũng cười: "Uống đi, thiếu gia."

John nhẹ gật đầu,

Đưa tay cầm cái ly,

Nhưng tay sắp cầm ly, cái lý bỗng nhiên né tránh rồi;

"Tôi muốn uống nha, đừng lấy nó đi a, Chú Muen."

Muen mở to hai mắt nhìn, bởi vì hắn phát hiện tay của mình lại thu cái ly về, mà

vào lúc này, cái tay phải mình đang cầm ly lại không thể nào điều khiển.

"Chú Muen, đừng lấy đi a, tôi muốn uống."

"Tốt, tôi cho cậu uống."

Quản gia Muen dùng tay trái nắm lấy tay phải để đưa cái ly ra, nhưng đột nhiên,

hắn phát hiện tay trái của mình vậy mà cũng không thể điều khiển.

"Chú Muen cũng muốn uống sao?"

"Không, tôi không muốn uống, tôi không khát nước."

"Nếu chú muốn uống thì chú cứ uống trước đi, cha cũng đã nói, để chú uống

trước."

"Không, tôi không uống, tôi không uống..."

Muen mở to hai mắt nhìn, trông thấy tay phải của mình đang bưng cái ly đưa

đến bên miệng mình, định đổ nước ngọt vào trong;

Hắn ngậm chặt miệng, nhưng sau một khắc, miệng giống như là bị người dùng

tay cạy ra vậy, rất đau, rất đau.

"Chú Muen, cha nói chú khát, muốn đút nước cho chú uống đấy."

Trong ánh mắt của Muen tràn ngập hoảng sợ, miệng của ông ta bị cậy mở ra,

sau đó cái ly nước ngọt này, trực tiếp tràn vào trong miệng của ông ta, "Ừng ực

ừng ực..."

Sau khi uống hết một chén nước ngọt, Muen phát hiện cơ thể của mình cuối

cùng khôi phục bình thường, hắn lập tức quỳ xuống sàn, dùng tay móc cổ họng

để cố gắng nôn ra.

Nhưng rất nhanh,

Trong miệng của hắn bắt đầu có bọt mép sùi ra, cơ thể bắt đầu co rút, độc tính

đã phát tác... Hắn ta lúc đầu còn cố ý tăng thêm hai viên.

"Không... Không... Không..."

Muen một cái tay nắm lấy cổ của mình, một cái tay khác điên cuồng nắm về

phía trước.

John thì lo lắng mà hỏi thăm:

"Chú Muen, chú làm sao rồi? Chú làm sao rồi?"

"Làm sao... Làm sao... Có thể như vậy..." Muen khó khăn hỏi.

Nụ cười trên mặt John dần tắt,

Rất bình tĩnh mà trả lời:

"Từ cái năm mà tôi núp ở trong xe của cha mình đến chỗ đó, tôi đã phát hiện

mình có chút không giống bình thường."

Lúc này, lại có bóng người xuất hiện ở cửa phòng ngủ.

John sau khi trông thấy người tới, vẻ mặt lúc đầu là nghiêm túc, lập tức lại nở

nụ cười, nụ cười này so với lúc đối mặt Muen, thì chân thành và thuận túy hơn

rất nhiều.

Karen giang hai cánh tay đứng ở cửa, rất là thành kính mà hô lên:

"Ca ngợi Ánh Sáng!"

John sửng sốt một chút, có chút không biết làm sao.

Muen bị độc tố nhanh chóng phát tác đã không thể thở nổi, khó khăn mà quay

đầu nhìn về phía Karen đứng ở cổng.

"Ánh sáng đã nhìn thấy sự trung thành của cha cậu, linh hồn của cha cậu cuối

cùng đã đến được thiên đàng của ánh sáng.

"Bây giờ, ta đến dẫn cậu rời đi, nơi chúng ta muốn đến cũng là một cái biệt thự

có sân vườn đấy, so ra cũng không kém với hoàn cảnh nơi này đâu."

"Phù phù!"

Lúc này, Muen đã ngã trên mặt đất, cả cơ thể, đã không nhúc nhích, nhưng ánh

mắt của hắn ta còn đang nháy nháy, cái chết chỉ đang còn đếm ngược từng giây.

John nhảy xuống giường, đi tới trước mặt Karen, nghi ngờ mà hỏi thăm:

"Cái biệt thự kia, ở nơi nào a?"

Karen dắt tay của John,

Cười trả lời:

"Số 3-07 phố Apple."

Sát vách… nhà Piaget
Bình Luận (0)
Comment