Số 13 Phố Mink

Chương 533

Người phụ nữ hơi ngả người ra sau, trong miệng vẫn nhai kẹo vừng, mắt nhìn ra

bên ngoài.

Lúc này trong màn đêm xuất hiện bóng người, một người đàn ông trung niên,

khuôn mặt góc cạnh, áo khoác đen.

Khi ông ta xuất hiện, hai vệ sĩ do người phụ nữ dẫn đến đã trực tiếp quỳ xuống

trước mặt ông ta.

“Cha……”

Người phụ nữ đứng dậy và đi về phía người đàn ông trung niên.

“Con nghĩ rằng cha sẽ không đến.”

Người đàn ông không trả lời con gái mà đi bộ đến quan tài.

Vệ sĩ tiếp tục quỳ xuống, thân thể bắt đầu run lên, rõ ràng đang rất sợ người

nam nhân này.

“Ngài Bá tước... Tôi... Tôi... Tôi đã không chăm sóc tốt cho tiểu thư... Tôi,

Gross, có tội, có tội!”

Người đàn ông được gọi là Bá tước chỉ nhìn người phụ nữ nằm trong quan tài,

sau đó đưa tay lấy chiếc hộp nhỏ và mở ra.

“Nhổ răng nanh là điều vô cùng bất kính đối với dòng họ”.

Karen đứng dậy trả lời: “Vì không ai nói trước cho tôi quy trình cụ thể nên

chúng tôi chỉ có thể trang điểm theo phong tục địa phương, mong ngài thứ lỗi”.

Đôi mắt của Bá tước nhìn Karen và hỏi một câu hỏi mà người phụ nữ đã hỏi

trước đây:

“Ngươi là Thẩm phán nơi đây?”

“Không, ông chủ của chúng ta không có ở đây, tôi là thần bộc ở đây.”

“Ở đây, chỉ có thần bộc?”

“Vâng thưa ngài.”

Bá tước bước xuống khỏi quan tài, đến ghế và ngồi xuống.

Người phụ nữ chủ động lấy một viên kẹo vừng, mở bao và đưa đến trước mặt

Bá tước:

“Cha, chị của con đi rồi, người còn có con.”

Bá Tước không ăn kẹo mà còn tát thẳng vào mặt con gái.

“Bốp!”

Người phụ nữ bị đánh tới ngã xuống đất.

Karen ngồi bên cạnh, đã chứng kiến cảnh này;

Chà, hình như dòng họ này có truyền thống tát thẳng vào mặt người ta.

“Cha?”

“Đây là nhà tang lễ của chị gái cô. Cô nên tôn trọng nó, Edith.”

Edith không dám phản bác, đứng dậy muốn ngồi xuống bên cạnh phụ thân.

“Đến quan tài của chị gái cô và quỳ xuống.”

“Cha?”

“Đi!”

Edith mím môi, cuối cùng bước đến quan tài quỳ xuống.

Bá tước nhìn Karen và hỏi:

“Khi nào lễ tưởng niệm thì kết thúc?”

“Nó sẽ kết thúc lúc 2 giờ sáng,” Karen trả lời.

“Được rồi, phí mai táng đã được thanh toán chưa?”

“Đã thanh toán.”

Bá tước gật đầu, ngồi thẳng người và nhắm mắt lại.

Sau một khoảng thời gian dài, đều rất áp lực và buồn tẻ.

Những người đang quỳ vẫn luôn quỳ, những người đang ngồi vẫn luôn ngồi và

những người đang nằm vẫn luôn nằm xuống.

Alfred rót cho Karen một cốc nước đá và mang cho Karen một tờ báo hôm nay.

Karen ra hiệu

Alfred hiểu ra và rót một tách trà nóng cho Bá tước, người khẽ gật đầu cảm ơn.

Sau đó,

Alfred rót một tách trà cho hai người khách còn lại và đặt nó trước mặt họ.

Edith hơi ngẩng đầu, nhìn cốc nước đặt trước mặt, nghiến răng nghiến lợi

nhưng không dám bộc phát.

Vì cô ta và vệ sĩ Gross, đang quỳ gối, hai tay duỗi thẳng trên gạch và nâng hông

lên vì vậy đặt một cốc nước trước mặt họ, trông giống như hai con chó đang cúi

đầu xuống để uống nước.

Karen dùng hành vi đang đọc báo để che mặt.

Một dị ma khát máu đã chết, mà em gái và cha của cô ấy cũng tình cờ đang ở

Thành phố York?

Có vẻ như không phải lén lút đến, vậy có phải là đến vì mục đích khác, mang

tính chất một nửa công khai.

Karen đoán rằng, chắc là làm sứ giả của gia tộc đến t Thành phố York để bàn về

việc hợp tác với một giáo hội chính thống nào đó, đó là lý do họ nhận được một

mức độ công nhận và bảo vệ nhất định.

Thậm chí, rất có thể đó là Giáo hội Trật Tự.

Nếu không cũng không cách nào thể giải thích được tại sao họ có thể nghênh

ngang xuất hiện ở đây, dù sao thì trước đó họ cũng không biết rằng thẩm phán

Pavaro không có ở đây. Họ dám đối mặt với thẩm phán một cách công khai, thể

hiện rõ là họ không sợ gây ra xung đột hoặc bị báo cáo.

Chẳng lẻ, trùng hợp như vậy sao?

Ngay sau khi họ đến, Irina đã rơi vào tình trạng mất phương hướng dẫn đến tự

tử?

Karen nhìn thời gian, vừa qua 0 giờ.

Trên thực tế, sở dĩ thời gian để tang dài là để người ở xa có thời gian để tang,

tiễn đưa người đã khuất lần cuối, còn nếu không có ai đến thì người đã để tang

không phải chờ đợi.

Cuối cùng, bá tước đứng lên và nói, “Edith, mang chị gái con về nhà.”

“Vâng thưa cha.”

Edith cuối cùng cũng có thể đứng dậy khỏi mặt đất và ra hiệu cho hai vệ sĩ của

mình tiến lên khiêng quan tài.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên xuất hiện một đoàn bóng người, đứng

xa xa ở ven đường, trong phút chốc bầu không khí trong nhà tang lễ lâm vào

ngưng trệ.

Hai vệ sĩ đứng ở cửa ngay lập tức, Edith cũng lo lắng nhìn ra ngoài.

“Ha ha ha ha ha ………”

Tiếng cười phát ra từ Gross, vệ sĩ đã quỳ trên mặt đất trước đó. Anh ta chậm rãi

đứng dậy, nhìn Edith và Bá tước trước mặt và hét lên một cách dữ tợn:

“Người của gia tộc Bocarter và gia tộc Magna đã đến rồi. Nhị tiểu thư, lão gia,

hôm nay các người không thể rời đi.”

Bocarter, Magna và Anavas là ba gia tộc dị ma khát máu lớn nhất, ba gia tộc

này đều kiểm soát một đất nước đang ở đỉnh cao của những Dị Ma Khát Máu

trong kỷ nguyên trước.

Edith quay đầu lại nhìn chằm chằm thị vệ Gross, tức giận nói: “Gross, mày

phản bội chúng tôi!”

“Không, tôi không có!” Gross bước ra khỏi nơi để quan tài và nói tiếp: "Tôi vì

muốn báo thù cho vị tiểu thư tôi yêu nhất, tôi cũng vì báo thù cho tiểu thư tôi

yêu nhất! Các ngươi, các ngươi, các ngươi đều là Quái Tử Thủ sát hại tiểu thư!"

“Tại sao các người lại độc ác như vậy, tôi thật sự không hiểu, tại sao các người

lại làm như vậy với tiểu thư, khi tôi dấu tiểu thư đi tìm các người, mong các

người cho tôi một chai dịch ngủ yên, các người đưa cho tôi, lúc đó tôi thật sự rất

vui mừng bởi vì tôi biết tiểu thư tôi yêu nhất có được nó, có thể tạm thời tránh

xa sự quấy nhiễu của mê thất!

Khi tôi đưa nó đến cho tiểu thư, tiểu thư đã trực tiếp khóc, sau bao nhiêu năm

xa nhà, cô ấy lại cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, cô ấy còn nói rằng cô ấy

sẽ đến con hẻm đối diện khách sạn ngài Bá tước đang ở, quỳ cầu nguyện cho

ngài!

Nhưng khi cô ấy uống nó, mất khống chế đột ngột tăng lên, nhanh hơn và sớm

hơn so với dự kiến!

Ngay cả gặp mặt người đó lần cuối, tiểu thư cũng không gặp được nên phải sử

dụng đinh bạc đóng đinh chính mình!

Tại sao, sao các người có thể tàn nhẫn như vậy?”
Bình Luận (0)
Comment