Số 13 Phố Mink

Chương 548

Karen nhìn về phía con chim đang chuẩn bị bay đi kia, theo bản năng mà giơ

tay, thanh đao ở thay phải trực tiếp biến thành một chiếc roi da.

“Xoẹt!”

Con chim kia bị roi quất trúng trên không trung, trở thành một nắm đất rồi nổ

tung.

Chiêu thức ấy, Karen rất vừa lòng, nhưng đồng thời lại hơi nghĩ mà sợ. Anh

không biết phía đội trưởng mọi chuyện diễn ra có thuận lợi hay không. Nếu bởi

vì chuyện mình đi đặt cơm mà để đối phương truyền đi tin tức khiến đội trưởng

không câu được cá. Vậy anh thật sự quá oan uổng rồi.

Tên lùn đã rất tuyệt vọng, hắn quỳ sát xuống đất về phía Karen:

“Cầu xin ngài, đại nhân, cầu xin ngài buông tha cho tôi, buông tha cho tôi!”

Karen đi đến trước mặt hắn, đôi mắt nhìn về hướng khác, sau đó thanh đao ở tay

trái chém thẳng xuống một nhát.

“Roạt!”

Nửa người trên của tên lùn bị chém ngang, máu tươi phun ra. Nhưng vết máu

bắn vào trên người Karen lập tức bị Hải Thần chi giáp tinh lọc sạch sẽ, không

hề dính lên người Karen.

Đặc tính này làm Karen rất thích, dù sao anh cũng là người thích tắm rửa.

Hải Thần chi giáp rút đi, Ám Nguyệt chi nhận cũng rút đi. Bởi vì thời gian sử

dụng liên tục không kéo dài nên Karen vẫn chưa cảm thấy mệt mỏi.

Nhìn hai bãi thi thể trên mặt đất, Karen hơi nhíu mày.

Như vậy xem ra, trong danh sách chính thống của thần giáo thì người ở dưới

đẳng cấp thẩm phán cùng loại là anh có thể tùy tiện giết?

Bởi vì người ở cấp bậc này sử dụng pháp thuật chậm, hơn nữa cơ bản đều là

pháp thuật sơ cấp, còn không thể giống như mình trước khi có thể sử dụng đồng

thời nhiều pháp thuật. Bản thân mình chỉ cần dựa vào Hải Thần chi giáp và Ám

Nguyệt chi nhận là có thể hoàn toàn khắc chế đặc thù này của bọn họ.

Nếu là cao hơn một bậc thì, Karen theo bản năng mà so sánh với Pavaro tiên

sinh. Pavaro tiên sinh không am hiểu chiến đấu, nhưng ngọn lửa sinh ra từ đôi

tay của ông ấy lại có được uy lực rất mạnh. Hải Thần chi giáp của mình có thể

chống lại nó không?

Không. Mình có thể dùng pháp thuật phòng ngự khác để tiến hành phòng ngự.

Còn Hải Thần chi giáp có thể sử dụng lúc cuối cùng khi phòng ngự đã bị tiêu

hao, dùng để lao tới là có cơ hội chém trúng Pavaro tiên sinh.

Cho nên, bây giờ chính mình cũng đã có cơ hội chém chết thẩm phán?

Karen không xác định, nhưng anh không vội vàng. Bởi vì chờ sau khi trở lại

trang viên Ellen, anh có thể tìm Mike tiên sinh, người có cấp ba hệ thống tín

ngưỡng gia tộc để luyện tập một chút.

Cuối cùng, Karen không thể không cảm thán, hai cái pháp thuật mà Pall và

Kevin vì mình lựa chọn tỉ mỉ thật là rất có hiệu quả.

Do dự một chút, Karen vẫn là khom lưng sờ quần áo của hai thi thể đen thui đó.

Tổng cộng lấy được ba cái bình nhỏ, bên trong không biết được cái gì. Còn có

vài cái chai bị đao của mình chém nát. Mặt khác còn có hơn bốn trăm phiếu vực

sâu.

Tiếp đó, Karen mở hai bàn tay ra, niệm chú:

“Trật tự tinh lọc!”

Ánh sáng tinh lọc bao trùm lên hai bãi thi thể, hủy diệt linh tính trên hai thi thể

đó. Tuy rằng đã bị chém thành ra như vậy, không thể thể “thức tỉnh” được nữa.

Nhưng Karen không hy vọng sẽ lưu lại những dấu vết khác.

Khi giết bọn hắn, Karen không có tâm lý gánh nặng gì. Căn cứ pháp luật của

Wien, khi đối phương ở ngay trước mắt của người ta cướp đạt tài sản cá nhân

thì người đó có quyền tiến hành phòng vệ chính đáng. Hơn nữa, tên cao to này

là người làm ra hai ngọn lửa xám trước. Nếu mình chỉ là người thường thì đã bị

thiêu chết từ lâu rồi. Nên Karen sẽ không ở đây làm ra vẻ.

“Có nên chôn bọn họ không?”

Dùng chân dẫm dẫm mặt đất, tuy rằng đã là mùa xuân, nhưng nhiệt độ không

khí chưa ấm lên, bùn đất ở dưới chân vẫn còn rất cứng.

Suy nghĩ một lúc, Karen đứng lên;

Dần dần, trên người anh xuất hiện một vầng sáng màu trắng:

“Quang minh —— hỏa diệu!”

Một đám quả cầu lửa rơi vào chính giữa thi thể. Ngay lập tức, thi thể bốc cháy

lên ngọn lửa, hơn nữa lửa chỉ thiêu đốt thi thể, không hề lan đến những thứ

khác.

Rất nhanh hai thi thể đều bị đốt thành than đen.

“Sớm biết như vậy, vừa rồi tôi còn dùng tinh lọc làm gì chứ.”

Karen nhớ lại ở công ty mai táng tôi hôm đó, hiệu suất tiêu hủy thi thể loại bỏ

mọi dấu vết của đội viên Trật Tự chi tiên, thuộc hạ của Neo mới gọi là chuyên

nghiệp, chính mình còn kém xa lắm.

Chờ đến lúc Karen quay lại chỗ đỗ xe đã thấy hai cảnh sát đang đứng ở phía

trước xe của mình.

“Ngài cảnh sát, đây là xe của tôi.” Karen vừa nói vừa xem xét phía bên trong

xe. Sau khi thấy Pall và Kevin vẫn còn ngồi ở ghế sau xe thì trong lòng cũng thả

lỏng, ngay sau đó nói với cảnh sát: “Ngài cảnh sát, vừa rồi có hai người có ý đồ

cướp đoạt xe của tôi. Tôi không có cách nào khác mới phải nổ súng tự về. Sau

khi tôi bắn vài phát đạn thì bọn họ đuổi giết tôi. Tôi phải trốn vào trong rừng

mới trốn thoát sự đuổi giết của bọn họ. Bên này chắc là có không ít người nhìn

thấy, ngài có thể đi hỏi bọn họ.”

Cảnh sát nhìn Karen, hỏi: “Nói xong chưa?”

“Nói xong rồi.”

“Nói xong thì đi vào trong ăn cơm đi.”

“Hả?”

Karen quay đầu nhìn lại, phát hiện Neo đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ trong quán

ăn kia.

Cảnh sát nói: “Đội trưởng đặt 14 suất cơm, tôi còn tự hỏi vì sao lại đặt nhiều ra

một phần. Hóa ra là đang chờ cậu. Tôi cũng không biết, tiểu đội của chúng tôi

vừa mới điều đến thành phố York này mà đã có thêm một đội viên ngoài biên

chế rồi.

Làm quen một chút, tôi tên là Marlowe, còn cậu ta tên là Zema.:

Người cũng mặc đồng phục cảnh sát đứng bên cạnh là Zema nhỏ giọng hỏi

Karen: “Chiếc nhẫn đội trưởng cho ngươi nhẫn cũng bằng nhựa phải không?”

Karen gật gật đầu.

Zema thở phào một hơi, nói: “Trong lòng tôi cân bằng rồi.”

Cho nên, nhẫn đội trưởng đưa… đều là làm bằng nhựa?

“Cậu đi vào trong đi, đội trưởng đang chờ cậu. Nhưng người khác đều đã ăn

xong và đi áp giải đám người Vực Sâu thần giáo đi về rồi. Chúng tôi chú ý đến

dấu vết ở đây.” Marlowe chỉ dấu vết đổ vỡ mà lúc trước rắn đất xuất hiện, lại

chỉ vào cửa sổ xe bị viên đạn bắn vỡ: “Sẽ giúp xe cậu được bồi thường.”

“Cảm ơn.”

Karen đi vào quán ăn, phát hiện trên vài cái bàn đều có mâm đồ ăn đã ăn xong

mà người phục vụ chưa kịp dọn dẹp. Còn ở trước mặt Neo có một phần thức ăn

chưa bị động chạm gì.

“Đội trưởng.”

Karen đi đến ngồi xuống trước mặt Neo.

“Ăn cơm đi.”

“Vâng, đội trưởng.”

Karen cầm lấy dao nĩa, bắt đầu cắt gà rán.

Neo lấy ra ba tờ mười rael và hai đồng tiền xu, đặt ở trên bàn, đẩy đến trước

mặt Karen.

“Dựa theo quy định, bữa cơm đầu tiên sau khi làm xong việc đều là tôi mời.”

Karen lắc lắc đầu, nói: “Trong tiệm cho khuyến mãi, chỉ lấy năm trăm.”

“À, tốt.”

Neo cần lại 32 rael, hỏi:

“Hai người của Vực Sâu thần giáo đuổi theo ngươi kia bây giờ đang ở đâu?”

Karen bỏ một miếng gà vào trong miệng, nhai mấy cái rồi nuốt xuống, cuối

cùng mới trả lời:

“Đều đã chết.”

“Ôi.” Neo thở dài: “Cậu không nên giết chết bọn họ.”

Karen buông dao nĩa, nói: “Đội trưởng, là tôi xúc động.”

Người Neo hơi hơi ngửa ra sau, cười nói:

“Đã chết thì thôi, lần sau cố gắng bắt sống. Bắt sống có thể bắt bọn họ bồi

thường phiếu để chuộc người.”
Bình Luận (0)
Comment