Số 13 Phố Mink

Chương 593

Hội nghị buổi sáng kết thúc, sau khi bình phong được gấp lại, có thể nhìn thấy

người đại diện của hai bên đều mỉm cười hỏi thăm lẫn nhau, sau đó lập tức ra về

nghỉ ngơi, chuẩn bị cho hội nghị buổi chiều.

“Cậu cảm thấy trao đổi có thành công không?” Fanny hỏi Karen.

“Không biết.” Karen trả lời.

Trong lúc tiến hành hội nghị, vì để tránh xảy ra những phiền phức không cần

thiết nên hai bên không tiến hành liên hoan mà mỗi bên tự ăn phần của riêng

mình.

Vào lúc hai giờ chiều, hội nghị tiếp tục tiến hành.

Tình huống vẫn giống như buổi sáng, lần này Peia cũng đặt một tờ báo lên phía

mặt, sau đó dùng cánh tay đẩy nhẹ Karen, nói:

“Nếu như lát nữa mà tôi ngủ ngáy thì cậu nhớ véo đùi tôi một cái nha…”

“Được rồi.” Karen gật đầu.

Peia dùng báo che kín khuôn mặt của mình rồi nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ trưa.

Một lát sau, Fanny cũng giống vậy, bắt đầu ngủ trưa.

Karen thì cầm một cuốn “Trật Tự Chi Quang” bắt đầu đọc.

Chỉ một lát đã nghe được tiếng ngáy vang lên, không phải Peia, mà là Fanny.

Karen rất tự nhiên mà giơ tay ra véo nhẹ một cái vào đùi của Fanny.

Fanny mở mắt ra, nhìn Karen cười cười, ra hiệu mình biết rồi, sau đó lại đổi

một tư thế khác rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Chẳng bao lâu sau, Peia cũng bắt đầu ngáy.

Karen cũng véo đùi của Peia một cái. Peia cũng tỉnh, cười cười với Karen cười

rồi đổi tư thế ngủ tiếp.

Tiếp đó trong hội nghị buổi chiều, Karen véo đùi Fanny ba lần, véo đùi Peia sáu

lần.

Lúc hội nghị kết thúc, hai cô gái đều hài lòng xoay eo bẻ cổ.

“Bình thường tôi không thích ngủ như vậy đâu. Cứ gặp tình huống nghiêm túc

như thế này là lại nhịn không được mà ngủ gật.” Fanny nói.

“Tôi cũng thế.” Peia ngáp dài.

Karen mở miệng nói: “Chắc là hội nghị không thành công lắm. Bởi vì ban đêm

còn mở thêm hội nghị hội nghị ngoài dự kiến.”

Trong kế hoạch vốn chỉ có hai buổi hội nghị sáng và chiều, ngoài dự kiến mở

thêm hội nghị buổi tối, đến đêm khuya mới kết thúc.

Sau khi hộ tống tiểu thư Ophilia quay về phòng, hai cô gái không khách sáo

chút nào mà một trái một phải chiếm đoạt chiếc giường lớn. Dù cho cả quá trình

diễn ra hội nghị các cô đều ngủ, nhưng hai người vẫn rất mệt mỏi. Loại mệt mỏi

này thậm chí hơn cả trận chém giết tối hôm trước.

Karen đang chuẩn bị nghỉ ngơi ở trên ghế sô pha thì có tiếng chuông cửa vang

lên, là tiểu thư Ophilia gọi anh.

Đây là ở khách sạn, lần đầu tiên cả hai bên gặp mặt nhau muộn như thế này.

Trên bàn trà trước mặt tiểu thư Ophilia bày bữa ăn khuya tinh xảo nhưng lúc

này Karen lại không có gì khẩu vị.

“Hội nghị không thuận lợi lắm.” Ophilia nói.

“Ừm.”

Karen lên tiếng, sau đó anh nhận ly nước đá hầu gái mang đến, uống một ngụm

to.

Hầu gái sửng sốt một lát, sau đó lặng lẽ đưa một lý hồng trà nóng đến trước mặt

tiểu thư nhà mình.

“Mệt mỏi quá.” Ophilia cảm khái, đồng thời duỗi chân của mình trên ghế salon.

Cô mặc đồ truyền thống của đảo Ám Nguyệt, chính là một chiếc váy liền, kiểu

áo phía trên hơi giống với sườn xám, nhưng không có xẻ tà.

Chỉ là ở tư thế này, bắp chân và một phần đùi trắng trẻo phía trên đầu gối vẫn lộ

ra ngoài.

“Karen tiên sinh, tôi rất ghét loại trường hợp và quá trình này. Tội tình nguyện ở

trên đại dương bao la bên ngoài đảo Ám Nguyệt luyện kiếm với bọn hải tặc

không sợ chết kia.”

“Hai đồng nghiệp của tôi cũng nghĩ như vậy.”

“Ha ha, có lẽ tôi và hai cô ấy mới thuộc cùng một loại người.”

Điều làm cho Karen cảm thấy bất ngờ chính là, dù Ophilia nhìn thấy mình

không có tâm trạng ăn khuya nhưng vẫn lôi kéo mình ở lại hàn huyên chuyện

văn học.

Nhưng Karen đã nhận ra rõ ràng là cô ấy cũng mệt mỏi.

“Hội đọc sách” đêm khuya kéo dài gần một giờ đồng hồ, Ophilia vẫn chưa thỏa

mãn. Karen phải nói thời gian không còn sớm nữa, mời tiểu thư vì hội nghị hội

nghị ngày mai nghỉ ngơi lấy lại tinh thần mới có thể cáo từ quay về căn phòng

đối diện.

Đóng cửa lại, lưng của Karen dựa trên cửa, lông mày cau lại.

Những hành động của tiểu thư Ophilia tối nay có hơi kiềm chế. Anh sẽ không

ngây thơ mà cho rằng cô ấy chỉ đang nhìn trúng mình.

Là bị cô ấy phát hiện ra cái gì rồi sao?

Karen vô thức sờ lên cổ tay của mình, là bởi vì “Ám Nguyệt Chi Nhận” sao?

***

Ophilia uống nước đá, đôi mắt nheo lại.

Pamir sít lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, là anh ta phải không?”

“Mấy đêm trước chỉ là có cảm ứng mơ hồ một hai lần thôi. Nhưng vào lần bị

tập kích tối hôm đó, mặc dù cách một đoạn khá xa nhưng tôi lại thật sự cảm ứng

được.”

Hơn nữa, một người vẫn luôn ăn nói và hành động cẩn thận như anh ta lại

không giấu giếm và từ chối bội kiếm tôi tặng cho anh ta.

Pamir, ngay cả cô cũng không có tư cách để tiếp nhận truyền thừa của nó. Tôi

rất thắc mắc tại sao anh ta lại có được chứ.”

“Trong số những đồ vật mà Trật Tự Thần Giáo muốn lấy được thì khả năng

không có được là rất thấp. Có lẽ, anh ta được bố trí làm vệ sĩ thân cận của tiểu

thư chính là ngụ ý sâu xa cao tầng Trật Tự Thần Giáo.”

“Nửa câu đầu tôi đồng ý, nhưng nửa câu sau… Tôi cũng đã xem xét việc kết

hôn với Leon tiên sinh rồi. Tại sao bây giờ Trật Tự Thần Giáo lại vội vã tiến

hành sắp xếp chuyện này, điều này không giải thích được.”

“Nhưng thuộc hạ cảm thấy càng không giải thích được là với thực lực mà Karen

tiên sinh biểu hiện ra lại có thể đứng vào hàng ngũ của tiểu đội tinh nhuệ Trật

Tự Chi Tiên, chắc chắn anh ta đang che giấu thực lực.”

Nghe thấy thế, Ophilia nghĩ đến đêm đó Karen liên tiếp dùng tầng tầng lớp lớp

tường thủ hộ.

“Đừng nóng vội, cứ xem đã. Nếu thực sự không được, ta dự định sau khi hội

nghị kết thúc sẽ chủ động hỏi anh ta.”

“Như thế có được không, tiểu thư?”

“Có đôi khi lo lắng quá nhiều, suy đoán quá nhiều, chờ đến khi quay đầu nhìn

lại, ngược lại sẽ cảm thấy mình rất ngu ngốc.”
Bình Luận (0)
Comment