Công trình cải tiến kéo dài nửa tháng của nhà tang lễ Pavaro cuối cùng cũng kết
thúc, Dincom và Pieck rốt cuộc đã có thể thở phào một hơi.
Buổi sáng, hai người mỗi người một chiếc ghế đẩu ngồi ở trước cổng nhà tang
lễ, trong tay cầm chai nước ngọt.
"Dincom, tôi đột nhiên phát hiện ra một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Đó chính là nếu như có một ngày giáo hội Kỷ Luật không cần ta nữa thì ta
cũng chẳng lo chết đói. Bởi, tôi có thể đi làm thợ xây."
"Cậu đi ngay bây giờ cũng được. Tôi nghĩ Thần Kỷ Luật vĩ đại chắc hẳn sẽ
chẳng quan tâm đến việc mình mất đi một vị thần bộc không mấy quan trọng
đâu."
"Vậy còn cậu?" Pieck hỏi, "Vẫn nhớ nhung quá khứ sao?"
"Tôi không biết nữa, trước đây tuy nhàn hạ nhưng cũng giống như là một loại
tra tấn, bây giờ tuy bận rộn nhưng lại khiến tôi cảm thấy thú vị hơn nhiều."
"Thế là cậu cũng thích công việc thợ xây này à?"
Dincom cầm lấy lon nước ngọt uống một ngụm, không thèm quan tâm đến
người bạn của mình.
Lúc này, một chiếc xe khách quý dừng trước cổng nhà tang lễ.
Người phụ nữ lái xe mặc chiếc áo da màu đen bó sát, trên mũi và môi bấm
khuyên.
Pieck thốt lên lời cảm thán: "Ôi, cô ấy thật đẹp!"
Thấy Dincom không đáp lại, Pieck tiếp tục nói: "Tôi sẵn sàng phủ phục quỳ
dưới chân, liếm đôi ủng và đón nhận đòn roi từ cô ấy!"
Dincom thở dài. Tiếp đó, cửa xe lại mở ra, một cô gái tri thức mặc đồ công sở
xuất hiện, cô nàng khẽ vuốt lại tóc lại khiến Dincom cảm thấy trái tim của mình
cũng bị nhấc lên, miệng lưỡi lập tức khô khốc.
Ngay sau đó, bọn họ thấy một bóng hình quen thuộc từ trên xe bước xuống.
Hai người phụ nữ thân mật cùng anh chào hỏi.
Ngọn lửa cháy hừng hực trong lòng Dincom và Pieck vừa dấy lên trong nháy
mắt đã lụi tàn.
Hai người họ đồng loạt giơ lon nước ngọt lên uống một ngụm lớn, sau đó đồng
loạt nấc một cái, tất cả những thứ suy nghĩ đều theo tiếng nấc này tan vào mây
khói.
Sau đó hai người đứng dậy, một bên cầm chổi quét rác, một bên thì cầm khăn
lau cửa sổ.
Khi Karen bước đến, trên gương mặt hai người ngay lập tức tràn ngập ánh nắng
sau khi lao động:
"Thiếu gia, mừng cậu trở về."
"Thiếu gia, mừng cậu đã về."
"Quãng thời gian này vất vả cho hai người rồi."
"Không vất vả, việc nên làm, nên làm."
"Đúng vậy, đây là việc chúng tôi nên làm."
"Được rồi."
Karen gật đầu với họ rồi xách theo túi hành lý chứa chiếc hộp dài trên lưng đi
về phía sân sau.
Lúc trước ở bên ngoài, anh trông thấy cửa hiệu lại xây mở rộng chỗ bên cạnh
một chút, nhìn chung hiệu quả không tệ, có thể gia tăng không gian, nhưng điều
anh để ý quan tâm nhất vẫn là sân sau, vì đó là nơi mà anh sẽ ở.
Bước vào sân sau, thứ đầu tiên đập vào mắt Karen là bồn hoa hình tròn, bên
trong trồng không ít cây cỏ, tạo cho người nhìn cảm giác giàu sức sống.
Bố cục bên trong giống như là Tứ Hợp Viện.
"Thiếu gia." Alfred từ trong phòng bếp đi ra, rất tự nhiên tiếp nhận đồ đạc từ tay
Karen, "Để tôi dắt ngài đi tham quan một vòng nhé?"
"Được."
"Đây là phòng ngủ chính của thiếu gia."
Alfred mở cửa phòng ngủ, không gian bên trong rất lớn, gồm nhiều gian phòng,
vừa vào cửa là gian phòng thứ nhất, có tủ giày và tủ quần áo, còn có một chiếc ổ
rộng rãi cho chó trên mặt đất.
Đi vào trong sẽ thấy một chiếc giường rất lớn, không quá cao, làm theo kiểu bậc
thang.
Bên cạnh đó, ở đây còn có hai cánh cửa, một trong số đó dẫn đến phòng tắm,
phòng ngủ chính của Karen có một phòng tắm riêng biệt.
Một cánh cửa khác dẫn đến thư phòng bên cạnh, tất nhiên thư phòng cũng có
một cửa chính, đây chỉ là cửa trong.
Thư phòng tuy mang vẻ xưa cũ nhưng lại vô cùng tinh xảo, Alfred đã đặt rất
nhiều tâm huyết vào nó.
Karen chú ý đến những quyển sách đã bày ra trên kệ.
"Sách cũng đã chuyển tới rồi?"
"Đúng vậy thiếu gia. Những quyển sách trong thư phòng của chung cư Ellen
đều đã chuyển sang bên đây."
"Tốt."
Karen mở ngăn tủ bên dưới bàn, phát hiện quyển bút ký màu đen đặt trong hộp
gỗ đã nằm sẵn ở đấy."
"Tôi rất hài lòng, Alfred."
"Đem đến sự hài lòng cho ngài là ý nghĩa cho tồn tại của tôi!"
"Các cậu cũng đã chuyển tới đây rồi?"
"Đúng vậy thưa thiếu gia."
"Pall và Kelvin đâu?"
"Bọn họ đang điều trị cho hai vị tiểu thư trong phòng. Vừa kê đơn thuốc mới
cho hai cô gái, hiện tại đang thử ngâm thuốc. Phu nhân Lake và Healy đang
giúp đỡ họ. Để tôi gọi họ qua nhé?"
"Không cần. À phải rồi, cái hộp dài kia anh mở ra xem một chút đi."
"Vâng, thiếu gia." Alfred mở chiếc hộp ra, bên trong chứa thanh kiếm Lưu Tư,
"Thiếu gia, thanh kiếm này tuyệt đối là một thánh khí cao cấp!"
"Đúng vậy."
Thanh kiếm độc quyền của Ophelia thì làm sao có thể là đồ kém được?
Tiếp theo, Karen nói với Alfred về trải nghiệm những ngày này của mình, theo
truyền thống của gia tộc, sau khi anh kể cho một người nghe, người đó có trách
nhiệm kể lại với người khác, thiếu gia không cần kể từng người một.
Tuy nhiên, trong lời tường thuật của mình, Karen đã lược bỏ những phần mà
anh cảm thấy không thấy quan trọng.
"Cho nên, hiện tại người của đảo Ám Nguyệt đã cho rằng thiếu gia chính là
người của bọn họ trà trộn vào trong nội bộ giáo hội Kỷ Luật?"
"Ừm, có lẽ là vậy."
"Mặc dù đây là một sự hiểu lầm, nhưng nếu họ có thể phục vụ thiếu gia một
cách chân thành, sau này họ nhất định sẽ biết ơn vì quyết định của mình lúc
này."
"Anh có thể thử lại giọng điệu nói chuyện của mình. Dù sao bây giờ cũng đang
ở nhà."
"Vâng, thiếu gia, có lẽ là do tôi xa cách với thiếu gia đã lâu, cảm thấy giữa tôi
và thiếu gia có phần nào ngăn cách. Tôi sẽ tiêu hóa ngay."
"À."
"Được rồi, thiếu gia. Tôi đi đặt trước hộp đựng thanh kiếm này."
"Ừm, nó rất có ích với tôi, có thể hỗ trợ cực lớn cho Ám Nguyệt Chi Nhận,
nhưng bình thường lại không tiện mang theo bên người, để khi nào có dịp thì
đem ra vậy."
"Thiếu gia đừng lo lắng, sau này tôi sẽ giúp thiếu gia khiêng hộp kiếm."
Chương 644: Người đáng chết (2)
Karen mở bao lấy ra hai vạn năm trăm phiếu trật tự, đặt tất cả trước mặt Alfred.
Trong này gồm có tiền thưởng của nh