Số 13 Phố Mink

Chương 607

Lúc về đến nhà đã là sáng sớm, bước vào phía trước cửa hàng thì thấy Pieck

nằm trong góc quấn chăn bông, đêm nay đến lượt anh ta ngáy ngủ.

Kỳ thực đã không cần sắp xếp gác đêm nữa, bởi vì Karen bên này đã chuyển tới

đây, nhưng từ sau khi Karen trở về, truyền thống này được hai người này tiếp

tục làm lại một cách tự nhiên.

Karen nhìn thấy Healy bước ra từ bên trong phòng tắm công cộng, cô ấy nhìn

Karen với đôi mắt ngái ngủ, nói:

"Thiếu gia, có cần chuẩn bị bữa khuya không?"

"Không, cô nghỉ ngơi đi."

"Được rồi, thưa ngài."

Healy bước vào một căn phòng nhỏ

Vậy là hầu gái trong nhà cũng ở đây rồi?

Karen quay trở lại phòng ngủ của mình, Kelvin bò dậy khỏi ổ cún, lắc lắc mình.

Pall thì ghé vào bên chiếc tủ cạnh đầu giường mở đèn bàn, hai chân cuộn lại cất

vào trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc.

"Cô đang làm gì thế?"

"Ta đang nghĩ…"

"Hửm?"

"Ta không thể để người khác bôi nhọ mình như thế này được." Pall nói, "Vì vậy,

ta muốn viết một cuốn tự truyện."

"À, tốt, ai sẽ viết cho cô đây?"

"Nhóc John, ta tìm được rồi."

"Cô có thể cho tôi xem khi hoàn thành bản thảo đầu tiên."

"Tất nhiên, ta cho phép cậu trở thành độc giả đầu tiên của cuốn sách tuyệt vời

về ta."

"Tôi chỉ lo lắng rằng cô sẽ viết vào đấy một cái gì đó không nên viết."

"Làm sao có thể, tôi luôn rất thận trọng. Nhân tiện, bữa tiệc kết thúc muộn thế,

có phải mấy người đã có thêm trò gì mới không?"

Pall xoay người tiếp tục nói:

"Ta nghe nói rằng sau mỗi buổi liên hoan của đàn ông, họ có một truyền thống

là sẽ đến một cửa hàng điểm tâm để ăn điểm tâm."

“Trong đội của tôi có một người rất giỏi cận chiến, tên là Gray, tôi đến học tập

anh ta.”

"Hai người đánh nhau?"

"Phải."

"Ồ, tôi đoán, trong quá trình này hẳn là cậu không thể đánh bại anh ta nhưng

cậu đang tiến bộ rất nhiều."

"Sao cô biết?"

"Chà, cậu phải biết, ta đã nhìn Dis lớn lên. Khi xem lại bộ phim thế này lần thứ

hai, ta chắc chắn có thể hiểu được cốt truyện, đúng không?"

"Haha, tôi đi tắm đây, hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi sớm."

"Đương nhiên, ta đã giúp cậu làm ấm giường rồi."

"Còn không bằng tôi thả cái túi chườm nóng."

"Không giống, nhiệt độ nước cùng nhiệt độ cơ thể khác nhau!"

"Tự dưng lại ân cần thế, rốt cuộc cô muốn gì?"

"Ta muốn một ít phiếu điểm, cậu biết đấy, Kelvin và ta muốn một số tài liệu để

thực hiện nghiên cứu này kia."

"Đi tìm Alfred mà lấy."

"A, tên yêu tinh radio đáng chết kia cực kỳ keo kiệt. Mấy hôm trước ta đến tìm

hắn xin thế mà hắn lại nói với ta rằng chi tiêu trong nhà đang rất gấp."

"Lần này tôi mang về rất nhiều phiếu điểm, nếu cô hỏi anh ấy một lần nữa có lẽ

cô sẽ được."

"Ừm, thật tuyệt, Karen bé bỏng của chúng ta đã lớn và có thể ra bên ngoài kiếm

phiếu điểm mang về nhà, bà cố như ta rất vui."

Karen không cùng Pall tiếp tục ba hoa, vào phòng tắm rửa thay quần áo rồi trở

lại nằm xuống giường.

Pall đến gần hỏi: "Nhà tang lễ này không nhận đơn à?"

"Ừm, do tôi ra lệnh, hiện tại sẽ không nhận đơn của những người bình thường."

"Tham vọng của cậu thật lớn đấy."

"Đó không phải là tham vọng, chỉ là tôi không muốn gặp rắc rối. Được rồi, ngủ

đi, ngày mai đi luyện tập."

"Chúc ngủ ngon meo meo."



Karen ngủ một giấc đến trưa thì thức dậy, sau khi tắm xong, anh bước vào thư

phòng thông qua cánh cửa trong phòng ngủ và trông thấy Pall đang ngồi tự

thuật, còn nhóc John đang ghi chép bằng bút máy.

Thấy Karen bước vào, nhóc John liền nói:

"Hôm nay là cuối tuần."

"Ừm."

Karen lên tiếng, rời khỏi thư phòng.

"Thiếu gia, tôi đã chuẩn bị xong cơm trưa của ngài."

"Ừm."

Healy chuẩn bị cho Karen là mì ống, nhưng nhìn hơi giống mì xào, các món ăn

kèm rất phong phú, cô ấy thực sự phục vụ theo sở thích của Karen.

Karen vừa ăn vừa nói: "Healy, bây giờ cô ở đây rồi sao?"

"Vâng, đúng vậy, tôi có thể về nhà mỗi tuần một lần, bình thường cũng có thể

về nếu trong nhà có chút việc. Đây là những gì ngài Alfred phân phó cho tôi."

"Vậy là tốt rồi, buổi tối về không an toàn."

"Bởi vì tôi có một gia đình thân thích mới chuyển đến thành phố York, căn

phòng nhỏ nơi tôi ngủ đã bị chiếm dụng hết. Tôi phải xin ngài Alfred mới có

được chỗ ở. Cảm ơn ngài Alfred, và cũng cảm ơn thiếu gia đã đưa tôi tới đây."

"Cô kiếm nhiều tiền như thế mà trong nhà đến cả một cái giường cũng không có

à?"

"Không phải đâu thiếu gia. Đó là người thân mà, dù trước đây tôi không gặp

qua họ, nhưng tôi nghĩ giữa người thân thì phải giúp đỡ lẫn nhau, đúng không

thiếu gia?"

"Ừm." Karen lên tiếng.

Nhưng anh phát hiện ra Healy dường như đang né tránh câu hỏi "cô kiếm được

nhiều tiền như vậy" cho nên Karen cũng không hỏi thêm nữa.

Cô gái này rất siêng năng, khi anh mới gặp lần đầu, nước da của cô còn hơi

ngăm đen, nhưng sau khi làm hầu gái một thời gian, làn da rõ ràng là trắng hơn

trước rất nhiều, cộng thêm hôm qua ở phòng tắm mơ hồ nhìn thấy hai thứ trắng

nõn kia…

Điều đó có nghĩa làn da cô ấy vốn tương đối trắng trẻo, nhưng do mấy năm

trước đây thường xuyên phải dầm mưa dãi nắng bên ngoài mà thành da ngăm

đen.

"Đúng rồi, Healy. Buổi chiều cô chuẩn bị cho tôi chút đồ ăn để đến tối tôi sẽ

cùng ăn với mấy người bạn."

"Vâng thưa thiếu gia."
Bình Luận (0)
Comment