Pall nhảy lên trước ngực Karen, thu móng vuốt lại và nằm trườn ra nhìn Karen:
"Rốt cuộc khi nào cậu mới thăng cấp lên thẩm phán hả!"
"Tôi không biết, tôi vẫn chưa chọn."
"Cho dù là con gái đi dạo phố mua sắm quần áo, cũng không kén chọn như
cậu.”
"Tôi nghĩ rằng chức thẩm phán đối với tôi mà nói, là một bước ngoặt rất quan
trọng."
“Đương nhiên rồi, phí lời!” Pall tức giận nói, “Sau khi cậu thăng cấp lên chức
thẩm phán, những tích lũy trước đó của mới có thể hoàn toàn phát huy hết ra,
khả năng nắm vững và vận dụng thuật pháp của cậu, ưu thế thật sự của cậu,
tương đương như mở ra một cánh cổng mới!
Ngay cả đối với những linh mục bình thường mà nói thì cũng như thế, càng
đừng nói đến cậu.
Thẩm phán, là một giai đoạn để hiện thực hóa vốn tích lũy và tiềm ẩn!"
“Ừm, được rồi được rồi.” Karen trả lời Pall qua loa.
“Này!” Pall hét lên, “Quan trọng hơn là, sau khi cậu trở thành thẩm phán, ta
mới có thể ký khế ước với cậu, trở thành thánh vật cộng sinh của cậu, sức mạnh
ánh sáng trong cơ thể cậu sẽ được cải thiện đáng kể, cậu sẽ trở thành một sự tồn
tại đặc biệt với hai hệ thống trật tự và ánh sáng!"
"Ừm, tôi biết."
"Cậu cũng sẽ có tư cách để sử dụng năng lực huyết mạch của tôi, cậu sẽ nắm
giữ được một phần sức mạnh của thủy tổ Ellen. Nếu cậu nắm giữ được sức
mạnh của thuộc tính nước, lực phòng ngự hải thần chi giáp của cậu sẽ càng trở
nên đáng sợ hơn!"
"Ừm, được, được."
“Ta cũng sẽ đạt được một mức độ tự do nhất định.” Cuối cùng Pall cũng nói đến
trọng điểm, “Từ một con mèo bình thường trở thành một con mèo đặc biệt.”
"Cô có thể đi hỏi Hilly, cô ấy nghĩ rằng con mèo của chúng ta đã là con mèo đặc
biệt nhất trên thế giới rồi."
"Ngoài ra, cậu cũng sẽ có khả năng để giúp con chó ngu ngốc kia giải trừ một
vài phong ấn theo những ghi chép trong sổ ghi chép của ông Hoven."
"Gâu!"
Kevin từ phòng bên cạnh bước vào phòng ngủ, phấn khích vẫy vẫy đuôi.
“Cút về ngủ tiếp đi, con chó ngu ngốc!” Pall mắng nó.
Kevin mặt mày ủ rũ quay về lại ổ chó ở phòng bên cạnh.
"Vì thế nên, Karen, đừng do dự nữa, bởi vì chỉ cần cậu trở thành thẩm phán,
quy mô của gia đình chúng ta sẽ lên một tầm cao mới. Ta có thể đảm bảo rằng,
trong toàn bộ Trật Tự Thần Giáo, không có thẩm phán nào khác mạnh được như
cậu đâu, à, ngoại trừ Dis.
Thậm chí, nếu cậu có thể tổng hợp lại sức mạnh của cậu và của ta, đồng thời
điều chỉnh hiệu ứng tăng lực đạt mức tốt nhất, cậu có thể trực tiếp giết chết
Vicole đó. Chẳng phải cậu sớm đã ghi anh ta vào sổ tay của mình từ lâu rồi sao,
chẳng lẽ cậu không muốn giết chết anh ta?"
"Tôi muốn giết anh ta."
Karen dừng lại, nhìn Pall và nghiêm túc nói: "Nhưng chỉ vì để giết anh ta mà
đánh đổi cả tương lai của bản thân, tôi nghĩ rằng như thế không đáng, anh ta
không đáng để tôi phải trả một cái giá như vậy."
"Có... có nghiêm trọng đến vậy không?"
"Có. Từ Thần Bộc đến Thần Khải cho đến những Thần Mục, mỗi bước đi của
tôi đều khác với những người đó, đều là đang đi theo suy nghĩ của chính bản
thân tôi. Có thể nói rằng, tôi đang đi trên con đường mà những người khác chưa
từng đi qua. Điều tạo nên cục diện chính là mỗi bước đi sau đó, nếu tôi đi sai,
rất có thể tôi sẽ bị kéo trở về con đường truyền thống, không chỉ những cố gắng
và nỗ lực trước đây của tôi đều uổng phí, mà cả sự phát triển sau này của tôi
cũng bị khóa chặt lại.”
“Sẽ trở nên giống Dis vậy à?” Pall hỏi.
"Tôi không biết phải trả lời như thế nào, bởi vì tôi không thể phân biệt rõ được,
trở nên mạnh mẽ như Dis rốt cuộc là nghĩa tốt hay nghĩa xấu?"
"Thôi được rồi, tôi hiểu được, cậu cứ làm theo suy nghĩ của mình đi. Tôi không
nên tạo áp lực cho cậu và thúc giục cậu."
Pall bước xuống khỏi người Karen, nằm xuống bên cạnh cái gối, thì thầm nói:
"Bởi vì ta biết Dis không hề hạnh phúc."
Karen kéo chăn lên và đắp cho Pall.
Sau đó, Karen bật đèn ngủ đầu giường bên phía mình, lấy quyển sách “Ánh
Sáng của Trật Tự” ra từ trong ngăn kéo, tiếp tục đọc.
Nghe thấy động tĩnh, Pall ngoái đầu lại nhìn, nghi hoặc nói: "Tại sao vẫn còn
đọc “Ánh Sáng của Trật Tự” chứ?"
"Bởi vì tôi thấy rằng những mô tả về nhiệm vụ của thẩm phán trong cuốn sách
này, được viết rất chi tiết."
"Chà, ta đã nghĩ rằng cậu sẽ vứt cuốn sách này đi."
“Bất cứ chuyện gì cũng có hai mặt, mục đích của biện chứng là tránh phải đi
đến cực đoan”.
"Nhưng ta không thể hiểu nổi. Trong khi cậu nói rằng cậu phải chọn con đường
cho riêng mình, cậu vẫn đang lật đọc quyển sách đó?"
"Cô có biết lời nói dối chân thật nhất trên thế giới này là gì không?"
"Cậu đã từng nói rồi, là những lời thật lòng có phần phải lựa chọn."
"Đúng. Quy trình làm việc của các thẩm phán được ghi trong “Ánh Sáng Của
Trật Tự" là đối diện với những yêu cầu của khổ chủ, tiến hành tuyên phán và
trừng phạt dựa theo “Điều Lệ Trật Tự", tôi nhận thấy rằng quy trình làm việc
của các thẩm phán hiện nay khác với những gì được ghi chép trong sách."
Cho dù là công việc thẩm phán mà Dis đang làm, hay là những ghi chép trong
sổ ghi chép công việc của Pavaro, Karen đều cảm thấy rằng bọn họ giống như
sở cảnh sát địa phương hơn, những Thần Bộc dưới quyền họ chính là cảnh sát,
và bản thân thẩm phán chính là sở trưởng.
Nhưng từ những mô tả trong "Ánh Sáng Của Trật Tự", thẩm phán nên giống
một quan huyện hơn