Neo bắt đầu chăm chú sắp xếp lại đám hoa hồng trắng xung quanh bia mộ,
Karen thì đứng phía sau một hồi cũng quay người bước đi, để nơi này lại cho
Neo và Irina.
Lúc quay trở lại căn phòng nhỏ của nhân viên quản lý, Lão Saman vừa rửa chén
và dọn dẹp lại phòng bếp xong, đang lau chùi cái tẩu thuốc của mình, trông thấy
bóng dáng Karen đến gần, cười cười, chào hỏi:
"A, vẫn còn sống mà về à."
Karen đứng yên tại chỗ, nghiêm túc đánh giá vị nhân viên quản lý lớn tuổi của
nghĩa trang này một lần nữa.
"Đang nhìn cái gì thế?" Lão Saman tức giận nói.
Karen ngồi xuống dưới bậc thang, nhìn chung quanh, nói: "Một mình ông làm
việc ở đây đã bao lâu rồi?"
"Cũng sắp ba mươi năm."
"Cũng không mấy dễ dàng nhỉ."
"Cũng không cảm thấy gì, thời gian ba mươi năm qua trôi qua cũng rất an tâm."
"Sắp về hưu rồi sao?"
"Đúng vậy a, sắp về hưu rồi..."
"Không có con cái?"
"Không có."
"Thật đáng thương."
"Cái này cũng không đúng, nhiều người có con cái nhưng lúc về già càng đáng
thương hơn."
"Cũng đúng."
"Hỏi chuyện này để làm gì?"
"Nhà tang lễ Pavaro đang thiếu nhân công chạy việc vặt, nếu như ông nghỉ hưu
ở đây, có thể đến làm ở nhà tang lễ Pavaro, công việc cũng nhẹ nhàng, đãi ngộ
rất tốt."
Lão Saman lập tức lắc đầu: "Không làm, không làm, ta cũng đã lớn tuổi như
vậy rồi, cậu vậy mà còn muốn bốc lột sức lao động của ta à?"
"Có vài người già lúc về hưu không có việc gì làm, trái lại cơ thể lại cảm thấy
không thoải mái, tôi chỉ sợ là ông không quen đâu."
"Không đi không đi." Lão Saman rất kiên định mà lắc đầu, "Về hưu là về hưu,
nghỉ ngơi cho tốt, không muốn tiếp tục giày vò bản thân mình."
"Vậy thì được rồi, nhìn ông cũng đáng thương, sau này mỗi ngày tôi sẽ đến nấu
bữa tối cho ông."
Khóe miệng của Lão Saman lộ ra một nụ cười, quay đầu nhìn về phía Karen
đang ngồi ở chỗ đó, phát hiện Karen đang ngẩng đầu mà chuyên chú nhìn về
bầu trời đêm.
"A, giả vờ từ nãy giờ, bây đầu bắt đầu nhớ thương mấy món đồ gia dụng trong
căn phòng cũ này của ta rồi à?"
"Không có, chỉ là ngứa tay muốn nấu cơm giúp cho ông."
"Ta nói tên nhóc cậu nhìn cũng đẹp trai như vậy, nhưng mà cái lớp da mặt này,
sao có thể dày đến như vậy?"
"Tôi cũng không biết làm sao, luôn luôn phải từ chối lời tỏ tình của các vị tiểu
thư trong một khoảng thời gian dài như vậy, da mặt không muốn dày thì cũng
khó."
"Nói ra cái câu này quả nhiên cậu cũng chẳng cần mặt mũi." Lão Saman nghi
ngờ nói, "Người lớn trong nhà cậu cũng giống như vậy à?"
Karen nghĩ đến đánh giá của Pall dành cho Dis lúc còn trẻ.
"Ông nội tôi lúc tuổi còn trẻ cũng giống như thế này."
"Vậy thì là do di truyền rồi, chả trách được."
"Chắc hẳn là vậy rồi."
"Bây giờ thì sao, ông nội của cậu vẫn giống như trước à?"
"Lớn tuổi rồi, tất nhiên cũng không giống như xưa."
"Đúng vậy a, tuổi trẻ vẫn tốt hơn, không cần phải suy nghĩ nhiều thứ như vậy,
lớn tuổi rồi, nhìn như có vẻ đã buông bỏ rất nhiều thứ, nhưng đến khi muốn
nhấc việc gì lên làm, lại phát hiện eo đã quá đau rồi, trên cơ bản thì muốn cúi
người xuống cũng không nổi."
"Ngày mai ông muốn ăn cái gì, làm cá là sở trường của tôi đấy."
"Thật sao?"
"Con mèo trong nhà tôi rất thích ăn."
"Ha ha, nếu như ta hỏi trước rồi cậu đồng ý, sẽ thú vị hơn nhiều, chứ không
phải bù đắp lại giống như bây giờ, luôn cảm thấy có gì đó thiếu thiếu, biết nói
như thế nào đây nhỉ, thiếu chút ít sự tự nhiên, lại thêm vài phần cố ý."
"Đồ ăn mà không bỏ gia vị, rất khó mà ăn ngon được."
"Hình như cũng đúng, chỉ là, người kia sẽ buông tha cậu đơn giản vậy sao?"
"Nếu không thì sao? Chẳng lẽ ông cảm thấy hắn ta sẽ trực tiếp giết tôi à?"
"Lúc đầu ta cảm thấy khả năng này cũng rất cao, bởi vì việc mà cậu đã làm, rất
nghiêm trọng, tựa như đang mạo phạm đến uy nghiêm của cả một thần giáo."
Lão Saman vẫn chủ động nói lời này ra khỏi miệng.
"Nhưng làm sao ông lại biết được, tôi cũng không cảm thấy ông quen với
Pavaro lắm."
Bởi vì trong bút ký công việc của Pavaro cũng không có ghi chép gì về lão già
này cả, dựa theo tác phong làm việc nghiêm túc và cẩn thận của ngài Pavaro,
nếu như phát hiện được lão già này có gì đặc biệt, chắc chắn sẽ ghi chép lại, bảo
tàng nghệ thuật gốm Lemar cũng có ghi chép lại bên trong.
"Ta là bảo an của nơi này, còn bọn họ là hộ dân cư ở đây."
"Nhưng bọn họ bị chôn dưới dất."
"Chẳng nhẽ dân cư sống trong nhà cả đời cũng không bước ra khỏi cửa à?" Lão
Saman hỏi ngược lại.
"Cái câu này có vẻ phải là lời thoại do tôi nói mới đúng, ông cũng tín ngưỡng
Trật Tự?"
"Trên một mức độ nhất định, đúng vậy, tín ngưỡng của ta, là vẻ đẹp của sự sắp
xếp trong không gian, đương nhiên, không gian sắp xếp ngay ngắn trật tự cũng
là một vẻ đẹp."
"Không gian..."
Karen bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.