Lúc này, Neo nhìn thoáng qua Karen, tiếp tục nói:
"Theo như cậu nói, bây giờ cậu có giống như lúc nổ súng dẫn dụ hai tên đáng
thương kia vào trong rừng cây, có phải hay không lại nóng lòng không kiềm
được mà muốn thử nghiệm cái gì đó sao?"
"Vâng."
"Ừm, lý do này nghe cũng rất thỏa đáng, bởi vì nó là một bộ phận thuộc về lợi
ích, có hiểu không?"
"Tôi đã hiểu, thưa đội trưởng."
"Bởi vì không phải toàn đội cùng nhau hành động, cho nên sẽ không thống nhất
tập hợp, tám giờ tối mai, bến tàu Mellon."
"Tôi nhớ kỹ, thưa đội trưởng."
"Sắp đến nhà ta rồi, tôi xuống xe trước, cậu tự mình trở về đi."
"Được rồi, đội trưởng."
Thân hình Neo hóa thành một luồng khói đen, bay ra ngoài cửa sổ xe.
Karen từ chỗ kế bên ghế tài xế, đi vòng qua đầu xe qua phía ghế lái, tay đặt lên
trên vô lăng, nói với ghế bên cạnh không có một ai ngồi:
"Tôi có việc đi trước, Alfred, anh tự mình lái xe về nhà đi."
Nói xong,
Karen ngón tay càng không ngừng run run, vươn hướng ra ngoài cửa sổ xe.
Sau đó,
Tự mình cười.
Pall nói không sai, chờ đến sau khi mình trở thành Quan Thẩm Phán, nhất định
phải học tập cái thuật pháp này trước tiên.
Karen một lần nữa khỏi động xe, nhìn khắp bốn phía, phát hiện nơi này cách
cao ốc Santor cũng không xa, cũng chính là chỗ phòng khám bệnh trước khi
mình đi làm.
"Thì ra đội trưởng sống ở trung tâm thành phố a."
Karen điều khiển xe, tiến vào đại lộ King, do dự một chút, lại quay đầu xe quẹo
vào phố số hai, đã gần như vậy, tiện đường đến bảo tàng gốm Lemar xem một
chút, lần trước mình dặn dò trang viên Ellen cung cấp nguyên vật liệu cho
Lemar, hợp tác chắc cũng đã tiến hành.
Xe dừng trước cửa, Karen xuống xe bước qua, đưa tay đẩy cửa, phát hiện cửa
cũng đã khóa, đã trễ đến như vậy, người ta cũng đã sớm đóng cửa.
Đang lúc Karen chuẩn bị quay người rời đi, đèn bên trong lại sáng lên, Selena
mặc áo ngủ đáng yêu màu hồng phấn rất vui vẻ chạy tới, mở cửa.
"Ha ha, anh Karen, anh đến thăm em phải không!"
"Đương nhiên..."
"Anh biết anh trai của em không có ở nhà, cho nên mới cố ý đến thăm em muộn
như vậy có phải không!"
"Dĩ nhiên không phải."
Selena lại đưa tay ôm lấy cánh tay của Karen: "Đến rồi thì vào đi, vào nhà ngồi
chơi, anh trai em hôm nay đi hẹn hò với vợ của nghị viên, em bị dặn dò phải sắp
xếp lại nguyên vật liệu trong phòng làm việc, đến đây, anh Karen, em dẫn anh
vào phòng làm việc xem một chút."
"Cái này cũng không được đâu?"
"Không có gì, gần đây anh trai em được một gia tộc cung cấp nguyên vật liệu,
trong tay đang rất dư dả đó, đi thôi, đi thôi."
Karen bị Selena nắm tay kéo đi tới phòng làm việc nằm dưới tầng hầm.
Đi vào, Karen liền bị một con búp bê trẻ em làm chú ý, anh có một loại cảm
giác, lúc mình vừa bước vào, cái con búp bê này đang quan sát mình.
"Đến, qua bên này này, em dẫn anh vào trong nhà kho."
Selena mở ra một cánh cửa, bên trong là một không gian rất tĩnh mịch.
"Anh Karen mau vào đây."
Karen xoay người đi vào, sau khi bước vào trong, không gian lập tức trở nên
nhộn nhịp lên.
Trên mặt đất, có rất nhiều con búp bê, phần lớn niên đại của những búp bê này
cũng đã rất xa xưa, trên một vài con thậm chí còn có đốm đồi mồi.
Khi ngươi tới gần mấy con búp bê trẻ tuổi, ngươi có thể cảm giác được sức
sống của chúng, khi ngươi tới gần con búp bê lớn tuổi, ngươi có thể trải nghiệm
được cảm giác của tuổi xế chiều.
Dù là, tất cả những con búp bê này đều không nhúc nhích.
Selena cũng không giới thiệu cho Karen về bộ sưu tầm của anh trai mình, đến
lúc bước đến chỗ từng hàng những bức ảnh treo tranh chân dung trên tường,
Karen dừng lại.
"Selena, những bức ảnh này là chân dung tổ tiên của cô sao?"
"Không phải, không phải, những cái này là ảnh chân dung khách hàng của anh
trai em, anh ấy rất xấu a, trong lúc giúp khách hàng chế tạo mặt nạ, sẽ sao chép
lại khuôn mặt để ở đây tự thưởng thức.
Với lại, mặt nạ chế tạo có giá càng cao tốn càng nhiều sức lực, anh ấy sẽ để ảnh
chân dung của nó ở phía trước, cho nên em vẫn luôn luôn không cho rằng anh
ấy là một nhà nghệ thuật, dù anh ấy vẫn cứ khăng khăng nói chính mình là nhà
nghệ thuật.
Anh nhìn này, cái tấm anh thứ hai trong hàng thứ nhất đó là chân dung của mặt
nạ mà lần trước làm cho anh Karen đấy."
Karen nhìn thấy chân dung của ngài Pavaro treo ở nơi này.
Lập tức,
Karen nhìn về phía bức tranh treo ở vị trí trước nhất, vẻ mặt trong chốc lát lập
tức cứng lại.
Selena thấy thế, lập tức nói: "Không phải, không phải đâu, anh Karen, anh tuyệt
đối không nên hiểu lầm, mặt nạ anh trai em giúp anh làm là dùng vật liệu tốt
nhất, do chính em tự mình trông coi. Sở dĩ kém hơn tấm đầu tiên, là bởi vì năm
đó có người dùng tính mạng của em để uy hiếp anh ấy chế tạo, anh trai vì em,
chỉ có thể dùng tất cả vật liệu tốt nhất mà chế tạo cho hắn.
Cho nên, bức ảnh này của hắn ta, xếp tại thứ nhất, đây cũng là một trong những
lý do chủ yếu mà anh trai em chán ghét Trật Tự Thần Giáo."
Ánh mắt của Karen nhìn chằm chặp vào bức ảnh thứ nhất,
Bởi vì cái mặt người trên bức ảnh kia,
Chính là Neo