Số 13 Phố Mink

Chương 622

Buổi chiều hôm sau.

"Karen, cậu có phải bị điên rồi hay không, thế nhưng hắn ta là phán quyết quan,

phán quyết quan đấy!"

Pall đang ngồi trên lưng của Kevin gào thét về phía Karen,

"Cậu không thể xúc động như vậy được, thật sự không thể."

"Tôi cũng không có xúc động, tôi chẳng qua cảm thấy đây là việc mà tôi cần

phải làm, coi như là báo thù cho bạn bè."

"Nhưng cũng không thể làm như vậy được, cậu đang quá khích rồi đấy!"

Pall vậy mà dùng đến giọng điệu của người lớn trong nhà.

Karen có chút kỳ quái mà nhìn xem Pall, hỏi: "Alfred không có nói cho cô biết,

lần này là cả tiểu đội hành động à?"

"Ừm?" Pall nghi ngờ mà nhìn chung quanh, "Có sao?"

Lúc này, Alfred đẩy ra cừa phòng sách mà bước vào: "Thiếu gia, tôi chỉ vừa

mới kịp nói với cô ta là cậu phát hiện tin tức của Luke nên muốn đến giết hắn,

phần phía sau vẫn còn chưa kịp nói xong thì cô ta đã quay đầu chạy đến đây."

"A, là tiểu đội cùng triển khai hành động sao, vậy thì không thành vấn đề,

không thành vấn đề, tên yêu tinh radio đáng chết này không thể nói nhanh hơn

một chút được hay sao, trước đây chẳng nhẽ ngươi cứ như thế mà làm ở đài

phát thanh à!"

"Được rồi, là sơ sót của tôi." Alfred cười khổ một tiếng, cũng không tranh cãi

hơn thua chuyện này với một con mèo.

Karen ôm lấy hộp kiếm.

"Thiếu gia, cũng không biết lúc nào thì tôi mới có thể cùng hành động với

ngài."

"Chắc không bao lâu nữa sẽ có cơ hội mà thôi, chờ đến lúc sau khi lên cấp Quan

Thẩm Phán, tất cả chúng ta, ai cũng đều có thể thong dong hơn rất nhiều."

Pall nghi ngờ nói: "Cho nên, Karen, đây chính là mục đích mà cậu chủ động

yêu cầu tham dự lần hành động này sao?"

"Đúng vậy, tôi cảm thấy có vẻ mình cũng đã tìm ra được đáp án, cũng đã chọn

xong con đường cho mình, nhưng cần một cơ hội phù hợp để xác nhận thêm

một chút, nếu như xác minh thành công, vậy thì buổi sáng ngày mai lúc tôi trở

về thì đã trở thành một vị Quan Thẩm Phán thật sự."

Pall gật đầu một cái, trêu chọc nói: "Trở thành nhân vật ngang vai ngang vế với

Dis nhỉ."

Ngay sau đó, Pall trông thấy Karen đang ôm hộp kiếm, có chút lo lắng nói: "Tôi

vẫn cảm thấy, vị tiểu thư Ophelia kia tặng thanh kiếm Lưu Tư này cho cậu,

không chỉ dựa vào quan hệ cùng tộc mà thôi đâu."

"Có sao?"

"Đương nhiên, đây là trực giác của phái nữ đấy, dù sao thì, trước khi đứa cháu

gái đáng thương của tôi thoát khỏi trạng thái người đẹp ngủ say thì tôi cần phải

thay nó trông chừng cậu."

"Nếu như không có hai câu tiếng địa phương sứt sẹo ở đảo Ám Nguyệt kia mà

cô dạy cho tôi thì giữa tôi và cô ta sẽ càng xảy ra ít chuyện hơn."

"Cái đó có thể trách tôi sao, có thể trách tôi được sao, tôi làm sao mà biết năm

đó tên ngu xuẩn kia vậy mà cũng dám nói nhiều lời buồn nôn với tôi như thế,

bây giờ tôi nhớ lại lúc đó trong lòng vẫn còn thấy buồn nôn!"

"Được rồi, tôi phải lên đường đây."

"Thiếu gia, để tôi đem hộp kiếm ra xe giúp cho ngài."

"Ừm, tốt."

Alfred ôm hộp kiếm đi ra, lúc Karen bước ra khỏi phòng sách, thì trông thấy

Healy đã chuẩn bị xong một ít nguyên liệu nấu ăn hôm nay đến trước mặt mình.

"Thiếu gia, là bởi vì việc làm ăn của Nhà tang lễ không tốt, cho nên bây giờ

ngài phải ra ngoài làm đầu bếp cho khách sạn để kiếm thêm thu nhập chi tiêu

sao?"

"Ừm? Không phải."

"Thiếu gia, nếu như kinh tế trong nhà gặp khó khăn, thì có thể giảm bớt lương

của tôi."

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, chỉ là có người một người bạn sắp về hưu, gần đây

tôi thường đến thăm mà thôi."

"Thì ra là như vậy."

Healy vỗ nhẹ ngực mình, thở một hơi dài nhẹ nhõm.

"Cô rất có trách nhiệm trong công việc, rất tốt, cô xứng đáng với khoảng thu

nhập này, đúng rồi, Alfred có nói với cô chưa, về sau còn có phụ cấp quần áo và

lễ tết."

"Ngài Alfred có nói với tôi, nhưng tôi không cần, quần jean mặc rất bền."

Nói xong, Healy xoay người qua cho Karen xem.

Từ khi Alfred để cô mặc quần jean, sau đó trong lúc làm việc, áo Healy sẽ thay

đổi, nhưng nửa người dưới vĩnh viễn là một cái quần jean rất nổi bật.

Cô cũng không để ý lúc thiếu gia rời giường xuống lầu vào phòng tắm rửa mặt,

mình đang ngồi xổm xuống đưa lưng về phía thiếu gia lau sàn nhà hay là quét

dọn tấm thảm.

Cô gái nhỏ mặc dù đơn thuần, nhưng cũng không ngốc.

Trước đây cô có quen biết một người bạn cũng đi làm hầu gái, tiền lương rất

thấp còn không nói đến việc thường xuyên bị cắt xén, ông chủ còn thường

xuyên động tay động chân làm cho người bạn của cô cảm thấy rất buồn rầu;

Tiền lương của Healy cao, còn có các loại phụ cấp khác, công việc cũng không

có gì nặng nhọc thậm chí có thể nói rất nhẹ nhàng, chỉ có một điều làm cô buồn

rầu đó chính là, xưa nay thiếu gia cũng không động tay động chân gì với cô.

Karen xách theo nguyên liệu nấu ăn đi ra ngoài, trông thấy phu nhân Lake đang

ôm vải vóc.

"Ngài sắp đi ra ngoài sao?" Phu nhân Lake cười hỏi.

"Ừm, có người thiếu nợ ngài Pavaro một khoản tiền, tôi đi đòi lại."

Phu nhân Lake nghe rõ được ý trong lời nói, lập tức nói: "Có nguy hiểm

không?"

"Không có nguy hiểm, hắn ta đã sa lưới."

"Vậy thì tốt rồi, nếu như có gì nguy hiểm mà nói, xin ngài tuyệt đối không nên

đi, tôi biết rõ chồng của mình, ông ấy cũng không hi vọng người nhà và bạn bè

của ông ấy vì mình mà gặp phải nguy hiểm."

"Tôi biết, phu nhân, bà cầm nhiều vải vóc như vậy là muốn may quần áo sao?"

"Ừm, chuẩn bị làm cho người nhà một vài bộ đồ ngủ."

"Dora và Doreen chắc chắn sẽ rất vui."

Lúc trước quần áo của Dora và Doreen cũng rất đơn giản, chỉ sợ phần da thịt bị

hư thối dính vào quần áo cũng khó mà xử lý, cũng không có quần áo ngủ.

"Ngài thích màu gì, tôi làm trước cho ngài một bộ." Phu nhân Lake hỏi.

"Màu đen."

"Được rồi."

Karen đi ra bên ngoài, ngồi vào trong xe, quay đầu nhìn thoáng hộp kiếm được

Alfred đặt ở chỗ ngồi phía sau xe.

"Thiếu gia, tôi cảm thấy thật đáng tiếc, không có cách nào tận mắt trong thấy

cảm ngộ vào đêm nay của ngài."

"Ý nghĩ của tôi, đều được viết lại bên trong bút ký." Karen nói.

"Tôi đã trích lục cả rồi, thưa thiếu gia." Alfred cười nói.

"Tôi đi đây."

Karen khởi động xe rời khỏi.

Alfred thì đặt hai tay trước ngực, thành kính đưa mắt dõi theo, đợi đến lúc

không còn trông thấy bóng dáng của chiếc xe nữa, Alfred mới thở một hơi dài

nhẹ nhõm,

Nói:

"Ta có thể cảm nhận được, một chương mới, sắp bắt đầu."
Bình Luận (0)
Comment