Số 13 Phố Mink

Chương 627

Karen đưa tay, đặt lòng bàn tay của mình vào trên bìa của quyển sách, thành

tâm nói:

“Căn cứ điều một chương một của [Điều lệ Thần Kỷ Luật];

Căn cứ điều hai chương hai của [Điều lệ Thần Kỷ Luật];

Căn cứ điều ba chương ba của [Điều lệ Thần Kỷ Luật];

Đọc đến đây, trên khuôn mặt Karen lộ ra ý cười, thực ra anh nhớ nội dung điều

lệ cụ thể, nhưng đội trưởng từng nói, bọn họ sẽ không đọc thuộc những điều

này, bởi vì đối mặt với người phán xét Thần Kỷ Luật, thông thường bọn họ

cũng sẽ không đọc thuộc những điều này.

Nhưng Luke là quan phán quyết của giáo hội Kỷ Luật, chắc chắn rất quen thuộc

với [Điều lệ Thần Kỷ Luật], điều một chương một và điều hai chương hai của

Karen, cũng là để sỉ nhục ông ta.

Mặt khác, quan trọng nhất là, khi tất cả nguyên cáo đã chết “xuất hiện”, còn cần

phải đi xem [Điều lệ Thần Kỷ Luật] sao?

Ý nghĩa của mở sách, có một ngày, có thể không cần mở nó ra.

“Bây giờ, tôi lấy danh nghĩa thẩm phán…”

Trên người Karen hiện ra một chiếc thần bào thẩm phán màu đen, vốn dĩ trên

chiếc thần bào này, hiện ra một tia màu vàng, nhưng sau khi xuất hiện, màu

vàng lại lập tức biến mất, dường như chỉ để chứng minh:

Nó đã từng tồn tại, nó vốn phải tồn tại, nó đang tồn tại.

Hơi thở trên người Karen cũng thay đổi rõ ràng theo đó, nếu nói vốn dĩ anh có

một hồ chứa nước khổng lồ, cần anh mở một cửa để dẫn nước ra, vậy thì bây

giờ, anh giống như đang đứng bên cạnh hồ chứa nước, bắt đầu múc nước bên

trong ra,

Tích lũy, cảm ngộ, thiên phú,

Tất cả, đều thực hiện hoàn tất vào lúc này.

“Tuyên án - ông có tội!”

Tay phải của Karen mở ra, kiếm Lưu Tư vốn đang cắm dưới mặt đất bay vào

trong tay Karen, Karen đi về phía Luke, mũi kiếm kéo theo một chuỗi hỏa tinh

màu đen từ mặt đất.

Hai con ngươi của Luke đỏ bừng, ông ta không màng tất cả ra lệnh cho hai bộ

xương khô vẫn chưa khôi phục xong và điều khiển cũng xuất hiện rối loạn, cho

bọn chúng tấn công Karen.

Thân hình của hai bộ xương khô biến mất tại chỗ, lập tức xuất hiện ở hai bên

người Karen, giơ cái liềm lên!

Karen cũng không thèm nhìn hai bên, chỉ nhẹ giọng nói: “Thần Kỷ Luật – bức

tường bảo vệ.”

Ở hai bên người, lần lượt xuất hiện một bức tường màu đen cổ xưa nghiêm

trang và dày chắc đến mức khiến người ta khó mà tưởng tượng.

“Phập!”

“Phập!”

Hai cái liềm màu sắc khác nhau lần lượt chém lên bức tường màu đen, nhưng

chỉ để lại vết xước nhẹ trên bề mặt, vốn không xuyên qua được nó.

Karen tiếp tục đi về phía trước.

Hai bộ xương khô lại xuất hiện bên cạnh Karen, nhưng khi bọn chúng chém cái

liềm xuống lần nữa, hai mặt bức tường màu đen lại xuất hiện, ngăn đòn tấn

công của bọn chúng.

Karen tiếp tục đi về phía trước, hai bộ xương khô giống như phát điên, không

ngừng xuất hiện ở bên cạnh Karen, nhưng bất luận bọn chúng tấn công thế nào,

đều không thể phá được bức tường trước mặt.

Cứ như vậy, Karen càng lúc càng đến gần Luke, còn mái tóc của Luke đã xuất

hiện màu trắng rõ ràng.

Ông ta ngâm xướng nói:

“Thần Kỉ Luật – kiếm phán quyết!”

Ba thanh kiếm phán quyết xuất hiện phía trước Luke, lập tức bay về phía Karen.

“Súng trừng phạt.”

Ba cây súng trừng phạt xuất hiện phía trước Karen, trực tiếp thay đổi quỹ đạo

bay của kiếm phán quyết, bay hướng lên trên, sau khi xuyên qua nóc nhà

xưởng, bay thẳng lên trời.

“Ầm!”

Fanny treo trên cột rung lắc một hồi, hỏi theo bản năng:

“Đội trưởng?”

“Tiếp tục cảnh giới.”

“Vâng, đội trưởng.”

Khuôn mặt Fanny có vẻ quan tâm, bởi vì cô cũng biết rõ ràng, cho dù quan

phán quyết bị thương nặng, đó cũng là quan phán quyết, cô rất lo lắng Karen sẽ

xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng khi chấp hành nhiệm vụ, trong đội, không

ai dám vi phạm mệnh lệnh của đội trưởng.

Trong bóng tối ở chỗ cao.

Neo đặt nhẹ bàn tay lên luôn mặt của mình:

“Tôi tưởng rằng cô giống tôi, thì ra, cô không giống tôi.”



Trong nhà xưởng, Karen đã đến phía trước Luke.

“Thần Kỉ Luật – lồng nhốt!”

Luke quát một tiếng.

Ba đường tam giác xuất hiện dưới chân Karen, trong phút chốc hóa thành một

cái lồng nhốt hình lập phương.

Karen bình tĩnh nói: “Thần Kỷ Luật – lồng nhốt!”

Đường tam giác mới xuất hiện ở dưới chân Karen, mở rộng ra.

Hai lồng nhốt xảy ra va chạm đáng sợ, đây là trận đối quyết và tiêu hao trực tiếp

của sức mạnh linh tính hai bên, nhưng rất hiển nhiên, Luke vốn trong trạng thái

bị thương nặng lại tiến tế nhiều sức sinh mệnh như vậy, đã không còn sức lực và

Karen đã trở thành thẩm phán thực hiện hết tất cả tích lũy đang tiêu hao về mặt

này.

“Ầm!”

Lồng nhốt Thần Kỷ Luật của Luke bị nổ tung, lồng nhốt Thần Kỷ Luật của

Karen nhanh chóng mở rộng bao vây Luke trong đó.

“Cục!”

Luke suy sụp không còn sức lực quỳ trên mặt đất, lỗ chân lông toàn thân từ trên

xuống dưới bắt đầu có máu tươi chảy ra.

“Ngài… Rốt cuộc là ai…”

Đây là câu hỏi trong cuộc điện thoại của, cũng là câu hỏi là ông ta muốn biết.

Karen không trả lời ông ta, mà đưa tay ra, đặt trên đầu của Luke, kiếm Lưu Tư

kề trên cổ của ông ta

“Phốc!”

Cổ của Luke bị đứt lìa, Karen xách cái đầu của ông ta;

Quay người, nhìn về phía sau.

Chỗ vòng tròn màu đen, bóng hình của tất cả mọi người bắt đầu biến mất, lúc

này tất cả tiếng khóc lóc và buộc tội cũng giảm dần theo đó.

Trong u tối, Karen dường như thấy cô Annie đang mỉm cười với mình, bên tai

như vang lên giọng nói của cô:

“Kỹ thuật này của anh rất tốt, đáng 40 rael.”

Sau đó, dường như cũng thấy ông Pavaro cúi người với mình

“Ca ngợi Thần Kỷ Luật!”

Vòng tròn màu đen cũng bắt đầu biến mất, hóa thành xiềng xích nguyên thủy

nhất, lại nhập vào dưới chân Karen lần nữa, nhưng con ngươi bên mắt trái của

Karen xuất hiện ấn ký màu đen, lập tức lại thu lại.

Karen tiện tay ném cái đầu của Luke tại trên mặt đất,

Buông tay ra

Kiếm Lưu Tư dựng thẳng đứng trước người Karen;

Hai tay Karen đặt trước ngực,

Thành khẩn nói

“Phán xét… Kết thúc.”
Bình Luận (0)
Comment